"Trời đất, thẳng thắn quá!"
"Chất lừ!"
"Ngầu như trái bầu!"
"Cộng thêm nhan sắc đỉnh cao đấy nữa thì đúng là một nhát xuyên thẳng vào tim tôi!"
"Đúng là thần thái của người mẫu tạp chí năm dần có khác!"
"Thật Ngưỡng mộ quá đi. Muốn chạy vào chụp hình xin chữ ký với cô ấy để lấy động lực sống quá!"
Hai người cạnh Tượng Minh cứ không ngớt lời ca thán Nguyệt Anh, rối rít xuýt xoa khiến cậu còn phải lắc đầu.
Hai người đừng có làm lố như vậy được không.
"Tượng Minh!"
Đột nhiên Nguyệt Anh gọi tên Minh khiến cả ba đang lén lút ngoài cửa sổ phải giật nảy mình chột dạ.
"Bị phát hiện nhìn lén rồi!"
"Tiêu rồi, có khi nào người đẹp sẽ ghim chúng ta không?"
"Cô ấy còn chưa quay sang nhìn chúng lần nào thì sao lại phát hiện ra được thế?"
"Nhóm trưởng Tượng Minh, chúng tôi sợ quá!"
Hai người họ cứ xì xầm với nhau, ừ thì khen cho nhiều vô bây giờ đã biết sợ chưa?
Tượng Minh bước đến bên cửa chính đối diện với Nguyệt Anh.
"Cậu gọi tôi hả?"
"Mười lăm phút nữa cậu có việc gì làm không? Đến phòng đoàn cùng tôi được chứ?"
"Được! Không thành vấn đề."
Minh chớp mắt thầm biết rõ lại có việc cho cậu làm nữa rồi.
Trên hành lang, Hiển Thi đi theo lời Minh chỉ dẫn, khi gần chuyển sang đường hướng bên phải đột ngột phòng sinh học phát ra tiếng sột soạt nghe qua vô cùng ám muội, tiếp đến là một tiếng động lớn ầm ĩ chói tai.
Cô dừng bước chân lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào căn phòng đang hé mở tối tăm. Dự cảm rằng đang có chuyện gì đấy xảy ra trong phòng này.
Bất giác Thi chậm rãi đưa tay lên đẩy cửa phòng ra, ánh sáng yếu ớt từ đèn hành lang rọi vào căn phòng.
Hình ảnh một người thanh niên đang đè lên cơ thể của một con manocanh nữ toàn thân mà nó còn đang trong hình dạng trần truồng, một bên tay cậu ta chống xuống sàn, một bên tay đặt trọn lên một bên ngực của con búp bê.
Hiển Thi nhìn thấy chàng trai mờ ảo trong bóng tối, cử chỉ ấy, hành động ấy, tư thế và đôi mắt ấy khiến cậu ta biến thái trông càng thêm giống biến thái.
Đột nhiên có người mở cửa, chành thanh niên nheo mắt ngước lên nhìn xem là ai đến. Thấy cô gái trước mắt nhìn mình bằng đôi mở to ngạc nhiên đến kỳ lạ. Cậu cảm thấy có chút xíu khác thường, nhanh chóng nhìn xuống dưới.
Ối dồi ôi! Cậu ta còn kinh ngạc hơn cả Hiển Thi. Thanh niên hét lên một tiếng thống khổ, sau đấy đột ngột lấy tay đang chống lên ngực búp bê ra. Nào ngờ không còn lực chống đỡ nữa cứ thế nguyên cả bộ mặt đều úp hoàn toàn xuống hai hòn núi trơn lán.
Hiển Thi không ngờ mình lại bất ngờ bắt gặp một người biến thái bệnh hoạn đến điên loạn như thế này, cô quay mắt đi không thể nhìn cảnh nóng này tiếp được nữa. Vội xoay người nhanh chóng rời khỏi hiện trường, để lại không gian riêng tư cho người cần được chữa bệnh này.
Cậu thanh niên vội xốc lại tinh thần, ngẩng mặt lên nhìn thấy Hiển Thi chuẩn bị đi ra ngoài. Chàng trai bất chấp tất cả lao đến ngăn cản cô lại.
Vốn dĩ định giải thích mọi chuyện với cô nàng để tránh mọi việc đi quá xa, cũng dè chừng cô gái này sẽ hiểu lầm sau đấy loan tin đi khắp trường thì coi như kiếp này cậu mang cái danh biến thái suốt đời.
"Này! Cô nghe tôi giải thích đã."
Cậu đưa tay lên bắt lấy vai Hiển Thi. Nhưng còn chưa kịp chạm vào, một cú trời giáng khiến chàng trai lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cùng lúc mười ông mặt trời.
Thanh niên bất ngờ lùi lại mấy bước. Một tay bịt một bên mắt, mắt còn lại nhìn Hiển Thi mở to hết cỡ, kinh ngạc tột độ.
"Tôi có làm gì cô đâu! Sao cô đánh tôi?"
Hiển Thi vừa nãy cũng không ngờ mình phản ứng quá nhanh, vô thức đấm vào mắt cậu ta lúc nào không hay. Thế này chính xác gọi là phản xạ tự nhiên, hành vi tự bảo vệ chính mình.
Cô tự bào chữa cho bản thân
"Tại anh bất ngờ lao đến tôi?"
"Tôi không ngăn cô lại chắc chắn cô sẽ ra ngoài nói bậy!"
"Tôi không nói bậy được chưa. Anh tiếp tục làm việc dang dở của mình đi!"
"Việc dang dở cái gì?"
Ngữ khí thì thị của Hiển Thi khiến cậu nhận ra cô vẫn đang giữ suy nghĩ lệch lạc về cậu. Đúng là tức đến mức muốn nhào đến cắn cô ta ngất luôn cho rồi.
Cạch!
Đột nhiên đèn trong phòng bật lên. Cả hai đều ngơ ra rồi cùng một lúc nhìn về phía người vừa
Đưa tay bật đèn.
Là thầy hiệu trưởng vừa nãy nghe thấy tiếng động, nên ông vào xem thử có việc gì, hóa ra là một cặp nam thanh nữ tú đang cãi cọ dỗi hờn.
"Nè! Hai đứa cãi nhau thôi chứ đừng có đánh nhau nha. Đừng có thương nhau quá cắn nhau đau thì khổ cho thầy."
Chàng trai giật giật môi.
Thầy mình vẫn bá đạo như ngày nào.
Khi ông nhìn rõ gương mặt của cậu thanh niên kia, có một thoáng ngạc nhiên hiện lên trong đôi mắt.