Hiển Thi nhìn vào mắt người phụ nữ, kiên định và bình tĩnh.
"Cô có muốn hỏi con chuyện gì không?"
Người phụ nữ đanh mặt, giọng chanh chua.
"Vậy cô có muốn nói với tôi và con tôi câu gì không?"
Hiển Thi nhìn cô gái ngồi trên giường, rồi sau đấy nhìn người phụ nữ.
"Dù con có giải thích ra sao, cô chắc là chọn tin con gái cô đúng không?"
Người phụ nữ cứ tưởng Hiển Thi sẽ rối rít xin lỗi rồi ăn năn chuyện xấu mình vừa làm. Nào ngờ cô lại trả lời một cách rỗng tuếch như vậy.
"Đương nhiên là vậy rồi. Con gái tôi không bao giờ nói dối."
"Vậy con cũng chẳng có gì để giải thích với cô. Con cũng sẽ không xin lỗi bởi vì con chẳng có lỗi gì cả."
Người phụ nữ ngớ ra, sau đấy lửa giận bốc ngùn ngụt lên gương mặt lòe loẹt phấn của bà.
"Hỗn láo! Làm sai mà không xin lỗi, còn nói mấy lời xấc xược với người lớn. Cô có biết tôi và con gái tôi là ai không?"
"Nếu hôm nay cô còn không xin lỗi, tôi lập tức sẽ khiến cô phải bị đuổi học."
Lúc này, thầy Hiệu phó đứng một bên túa mồ hôi hột. Vội vàng lên tiếng làm dịu bầu không khí.
"Bà Quý này, chúng ta hãy bình tĩnh ngồi lại nói chuyện đôi chút, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết ổn thỏa cả thôi."
Sau đấy nhìn sang Hiển Thi quở trách.
"Hiển Thi, em ăn nói với người lớn như thế là không đúng. Mau xin lỗi bà Quý đi."
"Hiển Thi không làm sai, không có lý do gì để cậu ấy xin lỗi cả."
Nguyệt Anh lên tiếng bênh vực.
Thầy hiệu phó nghiêm nghị.
"Nguyệt Anh, đây không phải chuyện của em. Yên lặng đi!"
"Thầy cô đã từng dạy phải luôn bênh vực lẽ phải, không ai được phép vu oan người khác khi chưa có chứng cứ. Em chỉ đang làm theo lời dạy của thầy cô thôi."
Thầy hiệu phó há hốc mồm vì lời lẽ Nguyệt Anh quá sắc bén rõ ràng. Ông chẳng sợ cãi nhau với học trò đâu, chỉ sợ đụng phải học trò quá lý lẽ.
Hiển Thi bất an kéo tay Nguyệt Anh, không để cô vì mình mà bị liên lụy.
Hiển Thi nhìn thầy hiệu phó, kiên định trả lời.
"Em không xin lỗi, em không làm sai."
Thầy hiệu phó cau mày.
"Em.."
"Vậy em có bằng chứng gì để chứng minh bản thân không có có lỗi?"
"Vậy thầy có bằng chứng gì để khẳng định em là người có lỗi?"
Thầy hiệu Phó nghẹn họng, ông đâu ngờ con bé này ấy thế mà còn hỏi ngược lại mình thế chứ.
"Em đã tận mắt nhìn thấy Hiển Thi đẩy ngã Trần Linh."
Tiếng cô gái u ám vang lên. Vững vàng và dứt khoát.
Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía Hải Hoa.
Hiển Thi nhìn cô, không lên tiếng. Tâm trạng thấp thoáng ẩn hiện tầng sương lạnh giá u uẩn.
"Em tên Hải Hoa, từng là bạn cũ của Hiển Thi."
"Vừa nãy em tận mắt nhìn thấy cô ấy và Trần Linh cãi nhau."
"Trần Linh vô ý va phải Hiển Thi khiến những cây bút rơi xuống. Cô ấy đã xin lỗi nhưng Hiển Thi không tha thứ."
"Sau đấy hai người xảy ra xích mích. Cuối cùng vì trong lúc nóng giận Hiển Thi đã đẩy Trần Linh xuống cầu thang."
Nguyệt Anh phẫn nộ đến mức hai má thường ngày màu hường phấn nay lại chuyển sang ửng đỏ.
"Cô đang đặt điều vu khống!"
Còn mẹ của Trần Linh lúc này vừa nghe thấy con bà bị ức hiếp như thế đâu suy kỹ gì nhiều, máu dồn lên não điên tiết lên, cô nghiến răng buông ra ba chữ.
"Đồ vô học!"
Sau đấy phẫn nộ bước nhanh đến Hiển Thi.
Nguyệt Anh thấy thế nên chắn trước cô không để cô bị ức hiếp. Hiển Thi kéo Nguyệt Anh sang bên khác, còn mình đợi đối mặt với người phụ nữ.
Khi bà ta tiến đến gần. Vừa vung tay định tát lên mặt Hiển Thi. Cô nhanh chóng bước sang bên khác trước khi bị người phụ nữ đánh, bà ấy vì thất thế nên lảo đảo rồi ngã chỏng vó xuống sàn.
Giày cao gót gãy mũi khiến chân bà ta bị trẹo.
"Aa!"
Thầy hiệu phó túa cả mồ hôi hột chạy đến đỡ bà dậy, rối rít xin lỗi bà ta. Sau đấy giận dữ nhìn Hiển Thi khiển trách.
"Hiển Thi! Ai dạy em đối xử với người lớn thế hả?"
Hiển Thi lạnh nhạt nhìn bà ta.
"Em chỉ đang phòng vệ thôi."
"Bà ấy đang vi phạm quyền bất khả xâm phạm thân thể."
Thầy hiệu phó.. ba chấm cạn lời.
Người phụ nữ nghiến răng.
"Cô.. mau gọi ba mẹ của cô đến đây."
Thầy hiệu phó lại túa mồ hôi. Vừa nãy ông cũng đã gọi rồi nhưng có ai thèm bắt máy đâu.
Chỉ mong thầy hiệu trưởng mau khỏe lại về trường xử lý việc rối rem này.
Hiển Thi không nói gì, cô đảo mắt sang nhìn Hải Hoa, gương mặt lạnh lẽo như muốn đóng tầng tầng lớp lớp băng giá.
Hải Hoa thâm hiểm tiếp tục bồi thêm.
"Thầy cũng đừng trách bạn ấy."
"Có những chuyện bạn Hiển Thi cũng không thể kiểm soát được hành vi của mình."
"Mười năm trước cũng có một trường hợp tương tự như thế, cô ấy không thể khống chế được bản thân, tâm thần bất ổn."
"Khiến một bạn nam bị thương nên phải nhập viện chữa trị."
Mọi người xung quanh ngạc nhiên nhìn Hải Hoa.
Ánh mắt Nguyệt Anh bắt đầu đỏ lên, cô gắt giọng.
"Đủ rồi! Cô im đi!"
Nghe trong lời nói của Hải Hoa đều là những lời nói ác ý chĩa mũi nhọn về Hiển Thi, Nguyệt Anh vừa nghe đã muốn nhét cái giẻ bẩn vào mồm cô ta.
Thật ra chính Nguyệt Anh cũng đã nhận ra tình trạng bất thường của Hiển Thi. Nhưng cô hoàn toàn chống đối với bất cứ ai đề cập đến vấn đề của bạn mình.