Sau khi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Triền Duy gánh theo cái tâm trạng lo lắng đến chảy máu mũi nhanh chóng chạy đi tìm Hiển Thi.
Cô vừa mới thoát khỏi cơn kinh hoàng vào hai ngày trước, vậy mà hôm nay lại chịu đả kích lớn như thế vì cậu gây ra.
Cảm giác tội lỗi và tự trách bao trùm lấy tâm tình đang nóng như nồi nước sôi của cậu.
Hải Hoa chẳng biết từ lúc nào đã bước theo sau Triền Duy khi cậu vừa bước chân ra khỏi phòng hiệu trưởng.
"Triền Duy!"
Triền Duy nghe tiếng gọi dừng bước quay lưng lại.
Nhận ra người vừa gọi mình là ai, ban đầu sửng sốt kinh ngạc, nhưng sau đấy lập tức cơn sóng của sự căm phẫn dâng tràn lên.
"Cô là Hải Hoa!"
Hải Hoa sửng sốt, nhìn thấy điệu bộ Triền Duy gọi tên mình mà như muốn nhai luôn cả đầu cô khiến cô có hơi e sợ.
"Cô là bạn Hiển Thi!"
"Cô là người đã bày ra mấy trò bỉ ổi hại Hiển Thi suốt bao lâu nay phải không?"
"Thứ kinh tởm trong nhà kho là do cô bày ra."
Hiển Thi vừa biết chuyện này trong lúc hôm qua cậu đi tìm Hải Hoa, cậu thắng được một người trong sòng bạc nên được anh ta đưa xem tấm ảnh Hải Hoa.
Ngay lúc ấy cậu mới chợt nhận ra. Người tên Hải Hoa này chính là người đã đặt bẫy trong nhà kho hại Hiển Thi.
Triền Duy tiến lại gần Hải Hoa, không kìm được ngữ điệu lấn áp của mình, tức giận đến mức cả đôi mắt sắc sảo đều đỏ ngầu lên.
"Cô biết tâm trí Hiển Thi sẽ kích động khi nhìn thấy những thứ đấy đúng không?"
Hải Hoa đột ngột bị Triền Duy chất vấn hung dữ, cô bàng hoàng bất an lùi ra phía sau.
"Tại sao cô lại nói dối chuyện Trần Linh đã hại Hiển Thi? Tại sao cô lại hại cô ấy?"
"Cô còn là người gửi cho cô ấy túi thơm có hương hoa nhài?"
"Cô biết Hiển Thi dị ứng với hương hoa nhài phải không?"
Triền Duy mỗi lúc càng ép sát Hải Hoa đến đường cùng, phẫn nộ vừa mang theo sự bi ai oán trách.
"Rốt cuộc cô có phải bạn của Hiển Thi không? Tại sao cô lại ghét Hiển Thi đến thế"
Hải Hoa không trả lời, Triền Duy càng điên tiết hơn.
"Sao cô không trả lời hả?"
"Cô có biết Hiển Thi vì đi tìm cô nên cô ấy đã một mình vào những nơi nguy hiểm không nên đến không? Cô có biết cô ấy không màng nguy hiểm của bản thân vì muốn tìm cô không? Tại sao cô lại đối xử với Hiển Thi như vậy? Tại sao?"
Cả người Hải Hoa cứng đờ, cô không ngờ Triền Duy lại kích động như thế. Tựa như chỉ tiến lại chút nữa thôi, Triền duy sẽ mạnh bạo tóm lấy cổ cô rồi ném xuống cầu thang.
Nghĩ đến đây Hải Hoa chua đắng trong lòng, sao lúc nào những người cô quan tâm lại luôn chạy đi quan tâm Hiển Thi chứ?
Hải Hoa sợ hãi run rẩy trong lòng, cô muốn vùng thoát ra chạy khỏi Triền Duy, nhưng không may đã bị Triền Duy nắm chặt lấy cổ tay không cách nào chống cự.
"Còn muốn chạy!"
Lời nói của Triền Duy vừa dứt khoát vừa tàn nhẫn.
"Tôi sẽ đưa cô đến gặp Hiển Thi, sau đấy mang cô đến đồn cảnh sát. Cô sẽ phải trả cái giá đắt cho việc mà cô gây ra. Tôi không biết trước giờ cô và Hiển Thi đã từng thân thiết thế nào, nhưng hành động của cô không bao giờ có thể tha thứ."
"Triền Duy.."
Hải Hoa hãi hùng đến mức hai chân mềm nhũn ra. Cô lên tiếng, giọng nói thống khổ tựa như van nài.
"Người cậu gọi là Hiển Thi, thực chất cô ấy là Hiển Hi. Cô ấy đang lừa dối cậu."
"Cậu quên cái tên Hải Hoa nhưng chắc không tuyệt tình đến mức độ quên luôn Hiển Hi chứ?"
Đôi mắt đang gắt gỏng của Triền Duy khi nghe đến cái tên Hiển Hi thì kinh ngạc đến đờ người.
Đầu Triền Duy đột nhiên đau đến choáng váng.
Một lát sau, Triền Duy mới miễn cưỡng gắng gượng lên tiếng.
"Hiển Hi.. sao cô lại biết đến cái tên ấy?"
"Cô.."
Hình ảnh mờ mịt của một cô bé dần tái hiện trong tâm trí. Cậu đưa tay lên ôm đầu, cảm giác đất trời xoay chuyển đảo lộn, tim nhói lên quặng thắt.
Cậu đã từng cố gắng để không phải nhớ đến cô gái ấy, mỗi khi ký ức tái hiện. Khung cảnh trời mưa tầm tã cùng với gương mặt tuyệt vọng bi thương khổ sở ấy khiến cậu như hoàn toàn sụp đổ.
Mười năm trước cậu và cô cùng rơi xuống biển, nhưng chỉ mỗi cậu được cứu sống, còn cô gái ấy, cứu hộ chẳng cách nào tìm thấy thi thể của cô.
Thời gian lâu ấy mỗi khi nhớ lại đoạn ký ức kinh hoàng, cậu đều rơi vào trạng thái day dứt, tự trách bản thân, tự hành hạ bản thân trong những cơn ác mộng tăm tối.
Mỗi khi nhìn thấy người nào đấy vùng vẫy trong nước, ký ức tăm tối ấy sẽ bao trùm lấy cậu, cơ thể không mong muốn mà nôn đến quên trời đất.
"Người cậu gọi là Hiển Thi, thực chất cô ấy là Hiển Hi. Hiển Hi đang lừa dối cậu."
Triền Duy đột nhiên nhớ lại câu nói kỳ lạ ấy.
Hải Hoa nhân lúc Triền Duy lơ đãng trong hồi ức mạnh bạo đẩy Triền Duy ra.
Còn cô nhanh chóng chạy trốn.
"Hải Hoa, đứng lại! Nói rõ ràng đi."
Triền Duy vội hoàn hồn đuổi theo nhưng lại gặp Trần Linh chắn trước mặt mình.
Vẻ mặt cô đầy vui mừng nhưng cũng đầy lo lắng sợ Triền Duy sẽ phớt lờ mình, lời nói ấp úng mang chút nài nỉ làm nũng.
"Anh Triền Duy, em thật sự bị chị ta đẩy ngã, xin anh tin em đi, lời em nói tất cả đều là thật."
Triền Duy không rảnh nghe con nhỏ này nói xàm, cậu một mực chỉ muốn tóm Hải Hoa lại để truy vấn, lập tức phớt lờ cô mà lướt qua.
Trần Linh bị Triền Duy cho ăn bơ cũng không nản, lấy hết can đảm của ba đời nắm lấy cánh tay Triền Duy van nài.
"Anh là anh em, anh phải tin em."
Triền Duy chán ghét hất tay Trần Linh ra, tức giận lớn tiếng.
"Tôi không đời nào tin cô, nếu còn dám gọi tôi là anh nữa tôi sẽ khâu mồm cô lại đấy."