Sau khi cướp được đoạn ghi hình, Triền Duy xem xong đoạn video Trần Linh gây sự với Hiển Thi, biểu cảm cau có nhăn nhó như khỉ ăn ớt chấm muối.
Trần Linh, cô ta với Hải Hoa có liên quan với nhau. Vì vậy Trần Linh mới biết sự bất ổn của Hiển Thi.
"Hiển Thi, cô đã từng quen Trần Linh sao?"
"Không! Đây là lần đầu tôi gặp cô ta."
Trần Linh gây sự với Hiển Thi, lại liên quan đến Hải Hoa. Họ dã cấu kết với nhau từ trước, đều nhắm đến Hiển Thi.
Triền Duy nhớ lại hai năm về trước Trần Linh cũng đã từng gây sự với một bạn nữ ngồi cùng bàn với Triền Duy vì hiểu nhầm mối quan hệ giữa cậu và cô ấy mập mờ.
Hại cô gái đấy sợ đến nỗi khóc cạn nước mắt, còn quỳ sụp xuống van xin Trần Linh tha cho mình. Cũng may Triền Duy tình cờ phát hiện ra mới mau chóng dập được mớ bòng bong này.
Cô gái xui xẻo ấy sợ đến nỗi ngay lập tức đến gặp thầy hiệu trưởng khóc ỉ oi xin chuyển sang lớp khác để không còn dính dáng gì đến cậu.
Nghĩ lại thì cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.
Triền Duy nhìn Hiển Thi cảm thán.
Cũng may là cô gái lưu manh này không mỏng manh đến mức đấy.
Giữa Hiển Thi và Nguyệt Anh đâu đó có vài điểm chung.
Điển hình cả hai đều kiên cường và tốt bụng.
Vô thức Triền Duy lại nhớ lại Hiển Hi.
Quay lại chuyện cũ, Triền Duy đưa điện thoại cho Hiển Thi.
"Cô có nghĩ Hải Hoa và Trần Linh họ hợp tác với nhau trong chuyện này không?"
Cô thản nhiên trả lời.
"Tôi đã biết chuyện đấy từ lúc Trần Linh ngã xuống các bậc thang."
Triền Duy trầm ngâm một lúc, cậu thận trọng tiếp tục.
"Vậy cậu có biết hai người đấy.. có liên quan đến chuyện con mèo giả và máu gà trong nhà kho không?"
"Tôi cũng vừa mới biết."
Ánh mắt Hiển Thi lúc này có chút tối tăm và tội lỗi.
"Xin lỗi, vì tôi mà Trần Linh khi không lại đi gây chuyện với cô."
Triền Duy miễn cưỡng phải nói ra.
"Tôi có đoạn video quay lại cảnh hai người họ cấu kết dựng cảnh trong nhà kho. Một lát nữa tôi sẽ gửi cho cô. Cô muốn họ phải trả giá thế nào khi đã có trong tay đủ bằng chứng?"
Hiển Thi không suy nghĩ vòng vo, thẳng thắn nói ra.
"Tôi muốn họ xin lỗi tôi."
"Còn gì nữa?"
Hiển Thi im lặng một lát.
"Không biết nữa?"
"Sao tôi có cảm giác cô thánh thiện thế nhỉ?"
Hiển Thi cụp mắt xuống, cô mím môi.
"Tôi muốn biết vì sao Hải Hoa lại căm ghét tôi đến thế?"
Triền Duy ngạc nhiên, cậu nhớ lại lời của Hải Hoa nói lúc trước.
Hiển Thi chính là Hiển Hi!
Nếu Hiển Thi là Hiển Hi thì đáng lẽ ra cô ấy phải biết lý do tại sao Hải Hoa lại căm thù mình chứ?
Nếu thật sự là Hiển Hi, vậy cô ấy không nhận ra mình sao?
Nếu thật sự là Hiển Hi, vậy ra Hiển Thi người mình thích, chính là người mà trong suốt mười năm qua khiến cậu phải sống trong những cơn ác mộng dằn vặt tăm tối, cũng chính là người đầu tiên đưa cậu ra bức tường có ánh nắng.
Tiếp xúc với Hiển Thi lâu, Triền duy cũng dần nhận ra cảm giác khi bên cạnh cô rất thân quen, ngỡ như đã quen biết từ rất lâu rồi, cảm giác bồi hồi xao xuyến bỗng dưng ùa về.
"Hiển Hi."
Triền Duy đăm chiêu hồi tưởng lại đột nhiên vô ý buộc miệng.
Hiển Thi nghe thấy cái tên gọi vừa quen thuộc và đồng thời cũng vừa xa lạ ngạc nhiên ngước mắt lên nhìn chăm chăm Triền Duy.
"Cậu gọi tôi là gì?"
Triền Duy mím môi, muốn hỏi nhưng lại nghĩ đến cảm xúc của cô nàng nên chỉ đành vòng vo.
"Hiển Hi.. từng là bạn lúc nhỏ của Hải Hoa, cô biết không? Và Hiển Hi.. cũng từng là bạn lúc nhỏ của tôi."
Hiển Thi không trả lời, ánh mắt cô dâng lên một cơn sóng nhẹ mang theo nỗi buồn dạt dào vào bờ.
Đợi chờ một trận cuồng phong.
"Biết!"
Hiển Thi nhìn vào mắt Triền Duy, trong lòng thấp thỏm nhưng vẫn muốn thẳng thắn thừa nhận.
Bởi vì, cô đã giấu Triền Duy rất lâu rồi, nếu còn không nói ra, sợ rằng cậu sẽ chẳng cách nào tha thứ cho cô.
"Tôi biết Hải Hoa lúc nhỏ, tôi cũng biết Triền Duy khi lên bảy tuổi."
"Tôi biết hai người họ, bởi vì tôi là Hiển Hi."
Bất ngờ nghe được câu thừa nhận thẳng thừng như vậy, Triền Duy sửng sốt như không thể tin nổi tròn mắt nhìn cô nàng.
Mặc dù cậu đã sẵn sàng để chuẩn bị tâm lý. Nhưng khi thật sự đối mặt với sự thật, Triền Duy càng không cách nào bình tĩnh được như người trước mắt này.
Cậu sững người một lúc lâu, trời đất xoay chuyển choáng váng.
Hiển Thi phải nắm lấy cổ tay Triền Duy để cậu có thể trấn tĩnh lại.
Triền Duy nắm ngược lại cổ tay Hiển Hi, đôi mắt hiện lên sự kích động khó kìm nén.
Cậu nhắc lại như chưa thể tin vào sự thật, người cậu nghĩ đã chết cách đây mười năm về trước lại đứng ngay trước mắt mình, đối diện với mình.
Không phải vô hình, không phải ác mộng, không phải tưởng tượng. Mà là một người sống mạnh khỏe đang đứng sững trước mắt.
"Cô là Hiển Hi, Hồ Hiển Hi?"
Hiển Hi biểu cảm trầm lắng, cô lặng yên một lát rồi nhìn thẳng vào mắt Triền Duy, kiên định gật đầu.
Trời đất chấn động, Triền duy hoang mang lùi về sau mấy bước.
"Nhưng tại sao, Hiển Hi không phải đã chết cách đây mười năm trước rồi ư?"
"Sau khi rơi xuống biển, tôi được một chiếc thuyền đánh cá cứu sống."
"Cô.. nhận ra tôi ư? Tại sao lại không nói tôi biết sự thật?"
Hiển Thi yên lặng một lát, cảm giác hơi thở của mình mỗi lúc một nặng hơn, nóng rực, khô khốc, đau rát.
"Nếu nói ra sự thật tôi không biết mình nên đối diện với cậu thế nào?"
"Vậy bây giờ cô biết mình nên đối diện với tôi như thế nào rồi ư?"
Hiển Thi cụp mắt lảng trách ánh mắt chăm chăm như muốn xoáy sâu vào tâm trí cô.
Cả hai đều rơi vào yên lặng, một khoảng không tĩnh mịch chết chóc.
"Xin lỗi, Triền Duy."
Triền Duy nhìn cô, ánh mắt chứa đựng vô vàn cảm xúc trộn lẫn trong ấy.
Vui mừng, buồn tủi, ngỡ ngàng, bàng hoàng.
Cảm giác tự trách dày vò và đau khổ bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể tan biến vào giờ phút này, người mà cậu cảm thấy có lỗi nhưng không cách nào bù đắp được nay lại hiển hiện trước mặt cậu.
Gần đến thế, chân thật như vậy khiến cậu nhất thời chẳng kịp thích ứng.
Triền Duy nhắm mắt lại, ổn định nhịp thở gấp gáp nặng nề của mình.
"Hiển Thi cô biết không. Tôi cứ tưởng chính tôi đã hại chết cô."
"Cậu không có lỗi gì trong chuyện này hết, không liên quan đến cậu."
Cảm xúc Triền Duy như dâng trào, đôi mắt cậu bắt đầu đỏ lên, nghẹn ngào, tầm nhìn mờ mịt nhòe đi.
Triền Duy nhắm mắt lại, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Cậu không còn có thể nói được câu nào, càng không thể nhìn thẳng vào cô.
Hiển Thi biết cậu cần không gian để ổn định tâm trạng, cô lảng tránh nhìn vào cậu, chậm rãi cất lời.
"Tôi.. có việc phải giải quyết, tôi đi trước đây."
Để lại Triền Duy tâm hồn vẫn còn đang lơ lửng, lang thang giữa hiện thực và mộng tưởng.
Đây có phải là giấc mộng không? Đây không phải là ác mộng tối tăm, đây chính là giấc mộng đẹp đến khó tin.