Hồi ức kết thúc.
Kể từ ngày hôm ấy, Hiển Hi không còn nhìn thấy bóng dáng Hải Hoa nữa. Cô cũng đã không còn một mình vào sâu trong những nơi nguy hiểm tăm tối để tìm cô ấy. Chuyện về Hiển Hi trong trường cũng dần chìm xuống.
Hai ngày sau đấy, mọi người lại xôn xao về website mua bán trang sức đá quý của bà Quý, là mẹ Trần Linh đã bị người bí ẩn nào đấy đánh sập chỉ trong một đêm.
Ai đấy mặt kệ những người xung quanh đang xì xào bàn tán cái gì, vẫn đang ung dung ngồi nghịch cây bút trong tay.
Tượng Minh thi thoảng liếc nhìn Triền Duy đang thản nhiên nghịch bút mà trong lòng đầy nghi hoặc, nhịn từ sáng đến giờ mới dám hỏi.
"Ai đấy bạo gan như thế đừng nói là cậu đấy nha?"
"Cũng thường thôi."
Triền Duy thản nhiên đáp lại khiến Tượng Minh hoảng đến mức suýt thì ngã khỏi ghế.
"Là cậu thật đấy hả?"
Triền Duy đập đập một bên tai của mình, sau đấy giả vờ ngu.
"Cậu nói gì vậy? Tôi chẳng hiểu gì hết?"
Cậu làm ngơ Tượng Minh đang há hốc mồm phía sau, nhìn sang Hiển Thi chuyển từ trạng thái ngáo ngơ sang trìu mến thân thương.
Hiện tại Triền Duy đã hiểu rõ tình cảm của bản thân với cô nàng, chỉ là bận tâm không biết liệu tìm cảm cô ấy dành cho mình có một chút nào rung động hay không? Liệu rằng sau khi cô nhận ra tình cảm của cậu không đơn thuần là bạn bè bình thường có xa lánh cậu không?
Hoặc có lẽ đây chỉ là tình cảm đơn phương từ một hướng của cậu. Suy nghĩ suy nghĩ rồi lại thở dài.
Những suy nghĩ mông lung ấy chợt dừng lại khi cậu nhìn thấy trong đôi mắt trong ngần của cô ánh lên nét bi thương. Kể từ khi Hải Hoa buông những lời nói tàn nhẫn đấy, Hiển Thi thường xuyên trầm mặc, ít nói và khép kín với mọi người.
Triền Duy thật sự không muốn nhìn thấy cô luôn trong tâm trạng thờ thẩn thế này. Nhưng đôi lúc có một số chuyện phải cần thời gian mới có thể xoa dịu đi nỗi đau vô hình, thế nên cậu luôn bên cạnh bất kể lúc nào cô cần, âm thầm làm một cơn gió ấm để ôm lấy trái tim mong manh của cô.
Tối hôm ấy, khi Triền Duy vừa xong công việc trên máy của mình, Thường Đảng đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, gương mặt ngái ngủ ủ rủ bước bước vào phòng cậu. Vừa vào đã nằm dài trên giường Triền Duy, miệng liên tục ngáp dài ngáp ngắn.
Triền Duy bất lực thở dài nhìn ông cậu mèo lười của mình.
"Cậu là cảnh sát đấy, có thể giữ hình tượng cho mình chút được không?"
Thường Đảng quơ tay úp mặt vào gối lim dim.
"Cậu mày không cần hình tượng nha."
"Hôm qua ngoại gọi cho cậu à?"
"Ừm! Bà nói một năm rồi chưa thấy con. Ngoại hỏi hai ngày lễ này con có rảnh thì về thăm bà."
Quan sát gương mặt trầm lặng của Triền Duy, Thường Đảng đưa tay lên xoa xoa cái đầu xù lông của cậu.
"Nếu con không muốn đi thì đừng đi."
Triền Duy nghiên đầu nhìn Thường Đảng.
"Cậu có về không?"
"Hai tuần nữa cậu mới được nghỉ phép, lúc đấy cậu sẽ về."
Triền Duy mân mê mặt đồng hồ trên tay mình, trầm tư mà bình thản cất lời.
"Nhân dịp này con cũng muốn về thăm đám trẻ."
Vả lại thời gian nhạy cảm này của Hiển Thi, có lẽ cần một chuyến đi xa yên bình.
Sáng hôm ấy, Triền Duy là người đến sớm nhất, cậu đội một chiếc mũ lưỡi trai và áo phông trắng làm nổi bật mái tóc đen tuyền bồng bềnh và làn da trắng không tì vết của mình.
Tượng Minh không biết từ bao giờ đã nhảy bổ về phía sau lưng Triền Duy, cười hí hí như ngựa khiến cậu giật cả mình.
"Tượng Minh, mỗi lần cậu xuất hiện có thể giống con người một chút không?"
Tượng Minh ẻo qua eo lại chẳng khác một con lươn là mấy.
"Tôi không phải là con người, nhưng tôi là đồng loại với cậu đấy."
Lúc này, bóng dáng thướt tha thon thả từ xa của một cô gái khiến cả hai chàng trai nhìn chăm chú, khi đã nhìn rõ cô gái ấy là ai, cậu thở ra không nói gì.
Nguyệt Anh tiến đến gần, khoanh tay nghiêng đầu nhìn Triền Duy.
"Sao vừa thấy tôi trông cậu thất vọng thế hả?"
Triền Duy nhàn nhạt trả lời.
"Có đâu, tôi hoan nghênh cậu lắm."
Tượng Minh phi đến uốn éo trước mặt Nguyệt Anh khiến cô ngứa mắt vô cùng, chỉ muốn đạp cho vài phát dán mặt vào bức tường đi.
"Cậu ta là đợi người tình trong mơ ấy mà."
Nguyệt Anh nhìn xung quanh.
"Sao Hiển THi vẫn chưa đến? Vừa nãy tôi đi cùng cô ấy, cô ấy bảo có việc nên đi sang hướng khác rồi."
Triền Duy vừa nghe xong lập tức bất an đứng lên lo lắng.
"Hai người tách ra ở đâu?"
Còn chưa đợi cậu lo lắng xong, Triền Duy đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc từ xa của cô.
"Hiển Hi!"
Nguyệt Anh phấn khích chạy đến ôm lấy cánh tay Hiển Hi mà dính lấy cô như keo dán chuột.
Triền Duy nhìn vào ánh mắt đượm buồn của cô nàng, cậu nhanh chóng hiểu ra vừa nãy Hiển Thi đã gặp ai.
Trên chuyến xe, Tượng Minh tựa vào vai Nguyện Anh mà ngủ ngáy khò khò, lâu lâu còn chảy cả nước dãi khiến cô khiếp quá mà vã cho cậu ta vài vã tỉnh cả ngủ.
Triền Duy bên cạnh trộm nhìn sang Hiển Thi, tuy rằng cô che dấu không thể hiện ra cảm xúc bi thương nào, và cũng chẳng để ai phát hiện ra bản thân đang nhạy cảm. Nhưng cậu có thể dễ dàng nhận ra, chỉ mới vừa nãy thôi, nước mắt cô đã âm thầm tí tách rơi xuống.
Tim đột nhiên đau nhói, Triền Duy muốn lập tức làm gì đấy để xoa dịu đi vết thương đang nhỏ máu trong lòng cô, nhưng cậu biết rõ Hiển Thi sẽ không muốn cậu nhìn thấy biểu cảm này của cô.
Triền Duy lẳng lặng nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của cô nàng, bàn tay cậu ấm áp truyền cho cô một loại hơi ấm vô hình, hai người cứ thế yên lặng nhìn ngắm phong cảnh bình yên ngoài cửa kính.