"Tại sao?"
Nguyệt Anh khó hiểu nhìn cô bạn.
"Vừa lúc nãy thầy hiệu trưởng có đặc biệt căn dặn tôi rằng vị trí ngồi của Hiển Thi nhất định phải cùng bàn với Triền Duy. Thầy ấy nhấn mạnh như vậy đấy."
"Tại sao lại nhất định phải là chỗ ngồi của cậu ta?"
Nguyệt Anh khó chịu không chấp thuận.
"Cái này tớ cũng không rõ nữa, hình như thầy ấy có nói để Triền Duy học cách nâng đỡ học sinh mới."
"Tôi cũng nâng đỡ học sinh mới được vậy."
"Cậu cũng bận rất nhiều việc rồi, thầy ấy nói Triền Duy trách nhiệm làm lớp phó cũng phải biết san sẻ công việc với lớp trưởng là cậu chứ."
Nguyệt Anh bức bối lắm, cô muốn quay đi tìm thầy hiệu trưởng thương lượng lại việc này. Nhưng trước tiên, cô phải đưa Hiển Thi về vị trí của mình đã, có vẻ cô ấy
Cũng đã đứng một lúc khá lâu rồi.
Hiển Thi nhìn chỗ mình, rồi lại nhìn vị trí trống bên cạnh.
"À, người cùng bàn với cậu hôm nay không đến trường, ngày mai cậu ấy sẽ đi học lại."
Thi gật đầu cảm ơn Nguyệt Anh, cô vừa ngồi xuống một lát thì bỗng có một thanh niên tóc xoăn chạy từ bên ngoài vào lớp hét toáng lên.
"Triền Duy vào lớp kìa!"
Bổng trong lớp nổi lên những tiếng ồn ào sôi nổi.
"Sao! Nghe nói ngày mai cậu ấy mới đến trường mà."
Thái Bình một tay chỉ về phía một đám đồng người tụ tập, một tay đẩy gọng kính lên, giọng bình thản.
"Kia kìa! Tôi thấy cậu ta bị rất nhiều nữ sinh lớp khác quây quanh."
Tượng Minh chép miệng thở than "Hầy! Thằng bạn mình có số hưởng phết."
Văn Nam hớn hở. "Mau lại đấy giải cứu Triền Duy nào, để tôi hi sinh thế chỗ cậu ta cho."
"Ha! Ăn gì mà khôn quá vậy?" Thái Bình cười khẩy.
Cả ba người hăm hở lao đến hưởng sái cái thơm, sau đấy lại hăm hở lôi Triền Duy đang sắp chết ngộp trong vườn địa đàng ra, kéo tay cậu chạy tăng tăng vào lớp học.
Triền Duy được đám anh em tốt cứu giúp, vui mừng hít lấy hít để chút không khí khan hiếm. Lắc lắc đầu để giảm chóng mặt sau trận vật vã chiến đấu với nhóm nữ sinh.
"Xém tí nữa thì chết, xém tí nữa thì chết! Cám ơn ba bạn hiền."
Triền Duy lẩm bẩm, vẫn chưa hết ám ảnh chuyện lúc nãy.
Văn Nam bĩu môi.
"Chết như cậu sướng tê tái rồi còn than thở cái quái gì!"
Duy muốn bước vào chỗ của mình, nhưng nhìn một lượt, thấy mọi người xúm xít lại xung quanh mình nhiều như vậy, cậu chép miệng rồi đẩy mắt kính.
"Chặn lại như thế bộ mọi người không tính cho tôi vào lớp à?"
Tượng Minh ngứa mắt từ nãy đến giờ, bước đến đập mạnh vào vai Triền Duy mém tí nữa là bay luôn kính ra ngoài.
"Ê! Làm trò gì thế? Nổi tiếng rồi nên tập tành đeo kính râm hả? Nhìn chướng mắt ghê!"
Thái Bình hẩy cặp mắt kính của mình lên bắt chước Triền Duy rồi cười khà khà.
"Triền Duy! Nhìn bộ dạng cậu bây giờ hài hước ghê ấy."
Bộ tưởng tôi thích như vậy lắm à.
Triền Duy cay cú trong lòng.
"Cười xong chưa, cười xong rồi tránh đường cho tôi qua nào."
Tượng Minh chắn trước mặt Triền Duy thách thức.
"Đương nhiên là chưa xong, cậu tháo cái kính xuống rồi bọn tôi sẽ nương từ cho qua."
"Đúng vậy! Tháo nhanh nào!"
Văn Nam phụ họa.
Triền Duy chép miệng.
Hừm, ngoài lớp thì bị chèn, trong lớp lại bị ép. Số mình là số con rệp!
Cậu thong thả gật đầu.
"Được thôi, tháo thì tháo. Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát, chỉ là bệnh mắt đỏ thôi mà."
Mọi người xung quanh đều đơ người. Tượng Minh lắp bắp.
"Hả.. Ai bệnh.. mắt đỏ cơ?"
"Tôi đấy!"
Duy ung dung lên tiếng.
Khi Triền Duy định tháo kính ra thì lại bị Tượng Minh ngăn lại.
Cậu cười hì hì nịnh nọt.
"Thôi nào, có bệnh thì phải giữ. Tháo kính ra sẽ không tốt cho mắt đâu."
"Vậy sao? Nhưng vừa nãy ai buộc tôi tháo kính mà."
Duy đắc chí nói.
"Không có đâu, ai lại đi buộc cậu làm chuyện đấy chứ."
Minh lươn lẹo chối bay bay.
Mọi người xung quanh gật đầu lia lịa đồng tình.
"Tránh ra nào, nếu không kính của tôi sẽ rơi xuống đấy!"
Triền Duy đắc thắng trêu chọc.
Hai bên xung quanh lập tức tản ra, chừa một con đường cho Triền Duy. Lúc này, mọi người mới đi vào vấn đề chính.
"Triền Duy, chúc mừng cậu thắng giải cuộc thi nhé!"
"Duy à, cậu oách thật đấy."
"Cho bọn tôi ngửi miếng thơm của cậu chút nào."
"Thôi đừng ngửi! Tối qua tôi quên tắm." Duy gật đầu cảm ơn rồi lại bông đùa.
Tượng Minh lò dò bước theo Triền Duy. "Trần Triền Duy à, có quà cho cậu đấy!"
"Quà gì?"
Triền Duy nheo mắt hồ nghi.
Tượng Minh cười hớ hớ rồi vỗ vai Triền Duy đôm đốp
"Đến chỗ ngồi của cậu đi rồi biết."
"Đừng có chơi dại bằng cách rải keo lên ghế của tôi nha."
"Tôi đâu có ấu trĩ như cậu."
"Xì!"
Triền Duy bắt chước ngữ điệu của ai kia lúc sáng cũng tặc tặc lưỡi với cậu như vậy.
Khi bóng người che Hiển Thi dạt ra, đập vào mắt Triền Duy lúc này chính là ai kia bạo lực ngang ngược mà lúc nãy cậu muốn tránh xa, bây giờ lại ngồi thù lù trước mắt mình, lại còn chính bàn cùng mình.