Dường như Lý Trọng Mạnh hơi bất ngờ về sự dứt khoát và quả quyết của tôi.
Anh ấy nhìn tôi, hơi sững sờ một chút, cuối cùng khóe miệng vẫn nở một nụ cười ấm áp, mở miệng nói: “Đi đi, anh biết anh không giữ được em.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tôi hơi khom người: “Cảm ơn anh.”
Tôi nói xong liền quay người đi.
Không nhìn Lý Trọng Mạnh thêm cái nào nữa.
Tuy tôi không hận anh ấy nhưng tôi cũng không thể tha thứ cho chuyện mà anh ấy làm.
Tôi đi đến cửa phòng cấp cứu, nhìn ánh đèn bên trong vẫn còn sáng.
Tôi ngồi ở đó nhớ lại chuyện lúc nãy mới cảm thấy hơi sợ, nếu như Lý Hào Kiệt chết…
Vậy thì có thể tôi cũng rất khó sống tiếp được.
Nhưng mà tôi sẽ không chết, tôi sẽ nuôi Thiểm Thiểm lớn lên rồi sau đó đi bầu bạn với Lý Hào Kiệt.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi cũng không biết mình đã ngồi ở bên ngoài bao lâu, sau đó vì quá mệt nên tôi liền dựa vào tường mà ngủ.
Cho đến khi nghe thấy chung quanh có tiếng động tôi mới mở mắt ra.
Một chiếc áo khoác màu xám từ trên người tôi trượt xuống.
Tôi liếc nhìn chiếc áo khoác quen mắt này, rất nhanh đã biết chủ nhân của nó là ai.
Tôi quay đầu lại, mấy bác sĩ y tá đã đẩy một chiếc giường rời đi.
Tôi đuổi theo, nhìn thấy người nằm trên giường là Lý Hào Kiệt, bên cạnh còn treo ống truyền nước. Tôi hơi căng thẳng: “Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ liếc nhìn tôi, trong ánh mắt có một chút kín đáo: “Cô là vợ anh ấy sao?”
“Tôi… đúng vậy.”
Tôi do dự một chút nhưng vẫn thừa nhận.
Tôi nghĩ nếu như mình phủ nhận, có thể bác sĩ sẽ không nói cho tôi biết bệnh tình thật sự của Lý Hào Kiệt.
Bác sĩ nghe vậy, trên mặt biểu lộ một chút tiếc nuối: “Đưa đến quá muộn, nửa phần đời còn lại anh ấy không thể đứng dậy được nữa.”
“Cái gì?!”
Câu nói này tựa như một tiếng sấm vang lên giữa trời quang.
Vậy là có ý gì?
Nửa phần đời còn lại Lý Hào Kiệt sẽ phải ngồi trên xe lăn?
Làm sao có thể như vậy được!
Tôi lại lập tức đuổi theo, nói với bác sĩ: “Bác sĩ, anh không nói đùa với tôi chứ. Anh ấy, sao anh ấy có thể không đứng dậy được chứ?”
“Haiz, chuyện này cũng không dễ nói, có thể là tạm thời, cũng có thể là vĩnh viễn, đợi anh ấy hồi phục một chút rồi xem thử có thể làm phẫu thuật hay không đã.” Bác sĩ có vẻ mặt hết sức áy náy, giường bệnh được đẩy đến trước thang máy. Bác sĩ cản tôi lại, nói: “Vẫn phải làm kiểm tra thêm nữa, cô hãy về trước đi, ngày mai di chuyển đến phòng bệnh thì chúng tôi sẽ thông báo với cô sau.”
Tôi đang ở cửa thang máy, trong đầu hoàn toàn hỗn loạn.
Nửa phần đời còn lại Lý Hào Kiệt sẽ không thể đứng dậy được?
Một người kiêu ngạo như anh ấy, nếu biết chuyện này thì chắc chắn sẽ bị sốc cực mạnh, chắc chắn sẽ không thể chấp nhận nổi…
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ đêm rồi.
Sáng sớm ngày mai chắc chắn người nhà họ Kỷ sẽ đến, dáng vẻ của tôi bây giờ cực kỳ nhếch nhác, tôi nhất định phải về sửa soạn một chút,
Cũng may là lúc xuống núi tôi vẫn luôn đeo túi để tiện đựng điện thoại di động.
Tôi bắt xe về nhà, không làm gì cả liền nằm xuống giường ngủ.
Hôm nay tôi thật sự mệt muốn chết rồi, có thể nói là đã dốc hết tất cả thể lực của tôi để kéo Lý Hào Kiệt đến chỗ có tín hiệu điện thoại.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là giờ sáng.
Bởi vì hôm qua tôi dự tính mình sẽ đi qua đêm nên đã xin Đào Nhi nghỉ phép.
Nhưng khi nhìn giờ tôi cũng cuống lên.
Hôm qua tôi quên dặn bác sĩ là tạm thời đừng nói chuyện này cho anh ấy biết, nếu anh ấy biết chuyện này thì chắc chắn sẽ không chịu nổi cú sốc.
Lỡ như Lý Hào Kiệt tỉnh lại rồi thì làm sao!
Tôi không nghĩ nhiều gì nữa liền đi rửa mặt, ngay cả trang điểm cũng không kịp, thay một bộ quần áo rồi vội vàng đến bệnh viện.
Nhưng khi tôi đến quầy lễ tân hỏi thăm tình hình của Lý Hào Kiệt, nhân viên giúp tôi kiểm tra trong máy tính rồi lắc đầu: “Hôm nay người này đã chuyển viện rồi.”
“Chuyển viện rồi sao? Đi đâu?”
Tôi ngẩn người.
Y tá vẫn lắc đầu: “Thông tin này đã bị mã hóa, tôi không xem được.”
Khốn kiếp
Theo lý mà nói, thông tin chuyển viện đều là công khai, đặc biệt ẩn giấu thông tin này, ngoài trừ tôi ra thì còn có thể đề phòng ai?
Dù sao người nhà họ Kỷ muốn đề phòng Lý Trọng Mạnh cũng không đề phòng được. Không nói đến phương diện khác, chỉ riêng lĩnh vực y khoa thì Lý Trọng Mạnh muốn biết điều gì cũng dễ như trở bàn tay,
Tôi phải làm sao để biết Lý Hào Kiệt đã chuyển đi đâu?
Khi tôi chưa biết phải làm gì thì có một bàn tay đẹp đẽ đặt một tấm card màu trắng bên cạnh tôi, ngay sau đó tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của Lý Trọng Mạnh truyền đến từ phía sau tôi: “Chuyển đến đây.”
Tôi liếc nhìn tấm card, bên trên có viết một địa chỉ.
Tôi quay đầu nhìn về phía Lý Trọng Mạnh, tâm trạng hơi phức tạp.
Anh t a mỉm cười, vẻ mặt vẫn giống như trước đây tôi từng thấy, tôi không có con đường nào khác nên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng anh ấy.
Tôi cầm tấm card, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
Sau đó tôi quay người đi.
Dựa theo địa chỉ trên tấm card, tôi phát hiện người nhà họ Lý đã chuyển Lý Hào Kiệt đến bệnh viện thuộc đại học y khoa Vĩnh An.
Carmy cũng làm việc ở bệnh viện này.
Tôi cũng yên tâm hơn nhiều khi ý thức được chuyện này, dù sao Carmy cũng là bạn của Lý Hào Kiệt, Lý Hào Kiệt tin tưởng anh ta, tất nhiên tôi cũng tin tưởng anh ta.
Tôi hỏi thăm quầy lễ tân và rất thuận lợi lấy được số phòng bệnh của Lý Hào Kiệt.
Đến khu nội trú, tôi đi thang máy lên tầng . Tôi ra ngoài, nhìn về phía gian phòng đầu tiên, xuyên qua lớp kính trên cửa phòng có thể nhìn thấy rất rõ cách bài trí bên trong phòng.
Đây dù sao cũng là bệnh viện trực thuộc đại học, không phải là mở ra cho người giàu có như Thánh Tâm, phòng cao cấp tất nhiên là vừa to vừa tốt.
Mà ở đây tuy vừa nhìn là biết khu phòng bệnh cao cấp nhưng phòng bệnh chẳng qua cũng chỉ đơn giản là phòng đơn, diện tích rất nhỏ, bên trong chỉ có thể để một cái giường và một cái sofa nhỏ hai người ngôi, ngay cả bàn trà cũng không để vừa.
Tôi còn chưa tìm được số giường bệnh của quầy lễ tân đưa cho thì nhìn thấy một gian phòng bệnh ở phía trước mở cửa, một người phụ nữ trung niên từ bên trong đi ra ngoài.
Là Lưu Thục Huệ.
Lưu Thục Huệ ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi, vẻ mặt vốn đã có chút lo lắng và buồn bã lập tức trở nên tệ hơn.
Bà ta liếc mắt nhìn vào trong phòng, sau đó đi nhanh đến trước mặt tôi, kéo cánh tay của tôi đi về hướng ngược lại lúc tôi đến.
Tôi không phản kháng.
Bà ta kéo tôi đến cửa thang máy rồi mới nói: “Sa Điệp, dì biết lần này là cháu cứu Tiểu Kiệt, nhưng mà nếu không phải vì cháu thì nó cũng sẽ không lên núi, nói đến cùng, vụ tai nạn này đều là do cháu mà ra!”
“Dì, cháu…”
“Đừng nói nữa.” Lưu Thục Huệ không đợi tôi nói xong đã lại nói tiếp: “Thật ra lúc trước dì đã tìm người xem ngày sinh tháng đẻ của cháu và Tiểu Kiệt. Lúc đó người ấy đã nói ngày sinh tháng đẻ của hai đứa không hợp, bát tự của cháu chuyên khắc Tiểu Kiệt nhà dì. Lúc đó dì cũng không để tâm lắm, bây giờ xem ra thật sự là như vậy.”
Lưu Thục Huệ đứng ở đó nói, ngay lập tức đã chụp cho tôi một cái tội lớn.
Bát tự không hợp?
Đã thế kỷ rồi, tôi không còn nghe thấy mấy câu thần kỳ như vậy nữa.
Nhưng mà Lưu Thục Huệ đã nói, hơn nữa từ vẻ mặt của bà ta, tôi cũng nhìn ra được là bà ta tin điều này.