Cô - Khiết Như là một nữ sinh cấp ba mang vẻ ngoài trong sáng thuần khiết, từ thành tích học tập đến số bằng khen cô nhận được đều rất đáng nể. Bố mẹ và thầy cô đều đặt hi vọng rất lớn vào cô.
Một con người bình thường cô có thể hoàn mỹ như thế? Không, đó là đương nhiên. Khiết Như học hành giỏi giang, ngoan ngoãn lễ phép với mọi người là đúng. Nhưng ngoan không có nghĩa là ngoan hẳn, chỉ là cô không để lộ ra ngoài sở thích xem phim A Phiến ( ).
( ) A Phiến là phim người lớn.
Tất cả các thể loại cô đã gặm qua trên dưới mười bộ, thỉnh thoảng chờ phim còn lên wab đọc truyện tranh + vừa xem vừa bình luận tư thế của nam nữ chính.
Hắn - Cố Dư Thành là thầy giáo gia sư của cô. Tuy nói là gia sư nhưng hắn cũng chỉ hơn cô vài tuổi, bởi hắn chỉ mới ra trường và bắt đầu công việc dạy học được một năm. Cô là học sinh duy nhất hắn dạy ở nhà vì hắn thích cô, rất thích cô.
Hôm nay không khác với mọi ngày, hắn xách cặp đến nhà cô chuẩn bị dạy học. Từ trong bố mẹ thấy hắn đã niềm nở chào hỏi:
" Chào thầy Cố , để tôi lên gọi em xuống chào thầy. "
Cố Dư Thành lắc đầu xua tay, hắn thấy điều này không cần thiết nên từ chối:
" Chào bác. Không cần đâu, dù sao cũng học trên phòng bắt Khiết Như xuống lại tốn công lên "
Bà Chu gật đầu đồng ý cười vẫn lịch sự với hắn:
" Vậy mời thầy lên lầu."
Hắn cảm ơn rồi cười đáp lễ xong mới tiến lên phòng cô.
Càng tiến gần cánh cửa khép hờ hắn càng nghe thấy âm thanh mị hoặc o ép từ hai cơ thể. Cố Dư Thành tiến vào thêm bảy bước liền nhìn thấy cô đang nằm ườn trên thảm chăm chú nhìn màn hình máy tính. Nhưng trên đó không phải là phim người lớn sao, vậy mà cô vừa ăn bánh xốp vừa uống coca như đang xem rạp vậy. Quá biến thái.
Cố Dư Thành không vội gọi cô mà chỉ đứng quan sát. Một lúc bộ phim đã tới hồi quan trọng âm thanh từ cô gái trong màn hình rên rỉ:
" Sensei.. ya..yamete.."
(" Thầy.. đừng mà.. đừng mà ")
Đôi mắt nghiêm nghị bỗng lóe lên tia sáng gì đó, câu môi của Cố Dư Thành cũn không tự chủ mà cong lên. Hóa ra là cô học trò nhỏ của hắn thích như vậy.
Tách, hắn chụp lại vài bức " làm kỉ niệm ". Đúng lúc cô quay mặt lại thì vừa lúc bị hắn chụp trúng. Cái màn hình và cô chễm chệ trên bức ảnh. Khiết Như hốt hoảng:
" Thầy tới sớm thế ạ? Em nhớ còn p nữa mà."
Cố Dư Thành cong môi đồng thời đem ra bức ảnh huơ huơ trước mặt cô :
" Tôi không đến sớm làm sao biết trò biến thái của em? "
Cô cắn môi xông tới cướp điện thoại, nếu để cho mọi người biết thì thê thảm rồi. Hình tượng trong sáng bao nhiêu lâu sẽ tan tành :
" Thầy đưa cho em! Mau đưa cho em! "
Cố Dư Thành đưa tay ra nhanh gọn ghìm lấy eo cô, người chạm vào người. Cô khổ sở chới với nhưng vô vọng. Hắn kéo cô sát hơn thì thầm vào tai:
" Nếu em đem hết hành động trên phim một lần thực hiện hết với tôi, tôi sẽ đưa cho em. "
Khiết Như cứng họng, cô không ngờ vẻ ngoài ôn nhu,bảnh trai mà bên trong lại biến thái như thế. Đúng là đồ.. đồ giống cô:
" Thầy.."
Cố Dư Thành xoa tóc cô, hắn rất thích mái tóc mượt dài của cô:
" Tôi thế nào? "
Cô hét lên thực chỉ muốn cắn hắn một miếng:
" Đồ biến thái!"
Cố Dư Thành bật cười, bàn tay giữ eo không ngoan ngoãn mò xuống lớp quần nhỏ đã ướt chạm nhẹ khiến cô như bị điện giật, nảy lên một cái:
" Tôi biến thái bằng em sao? Chưa làm gì đã ướt như vậy em mới là tiểu yêu tinh biến thái"
Khiết Như vô lực đẩy tay hắn ra, hắn khẩy nhẹ lớp quần mỏng vuốt ve tiểu huyệt ướt đẫm. Cô dựa vào người hắn nhướn thân né tránh bàn tay của hắn, nhưng vô tác dụng. Đụng chạm dạo đầu kích thích:
" Đừng.. đừng a.. thầy.. đừng mà "
So với tiếng rên ma mị ban nãy trên màn hình với tiếng rên dứt quãng bây giờ. Tiếng của cô có phần mê người hơn nhiều.
May mà mẹ cô vào đúng lúc đem nước cam nếu không ngày hôm đó cô sớm đã bị hắn ăn sạch. Nhưng thoát được hôm nay chứ không thoát được ngày mai, thoát ngày mai chứ không thoát được cả đời. Ảnh nằm trong tay hắn cô còn cách nào chứ.