Sáng mọi ng tập chung ngay nhà nó, Thế Anh lo xe để sẵn sàn cho chuyến đi, Hạ Mây lo đồ ăn vặt trên xe cho tuin nó, xe này do nhà Thế Anh thiết kế nên xe này khác so vs những chiếc xe kh, xe này có phòng để ngủ có chổ chơi game không gian giông như xe du lịch kh. Tập chung đủ tụi nó nháo nhào đùa giỡn, Minh Đan thường thì giỡn rất giai như hôm nay có Thế Phi đi chung nên khá là rụt rè vì Đan mún giữ hình tượng dễ thương trong mắt Thế Phi, Thế Anh để đồ lên xe xong nói...:
- Mọi ng mọi ng, tập chung tập chung, hôm nay chúng ta sẽ đi biển để vui chơi vì thời gian nghĩ của các bạn chỉ được một tuần, nên không có nhìu tg để đưa các bạn đi xa hơn như nước ngoài vì vậy tôi sẽ dẫn các bạn tới một nơi như thiên đường mà chẳng cần đi đâu xa, chi phí thì cứ để tôi lo, mọi ng chỉ cần thổi mái là Ok đc k nào! Thế Anh!
- OK! Mọi ng đồng thanh!
- Bây h anh sẽ sắp chổ cho các em trc nha! Thế Anh.
- Anh vs Hạ Mây sẽ ngồi cuối để lo đồ ăn cho các em, Hạo Thiên và Khánh Nhi sẽ ngồi đầu, tiếp là Dương Chi và Khánh Nam, sau nữa là Gia Hy Và Luân, kế là Minh Đan và Thế Phi, cuối là Minh Duy và Gia Hân! Thế Anh.
- Em mún đổi chổ! Hân.
- Không đc! Thế Anh.
-Tại sao không đc! Hân.
- Anh sắp chổ hết rồi, h em không chịu em ngồi đâu h! Thế Anh.
- Em ngồi vs Hy Luân ngồi vs Duy! Hân.
- Em ngồi vs Hy càng không đc! Thế Anh.
- Tại sao! Hân.
- Hai đứa em là sinh đôi cứ ngồi gần hoặc đi cạnh nhau mãi tụi anh biết đg nào mà phân biệt!Thế Anh.
-Nhưng mà!! Hân bị ngắt lời.
- Anh không đồng ý! Thế Anh.
Hân ngậm ngùi nghe theo, ngồi yên vị trí trên xe chiếc xe từ từ lăn bánh, ai nấy đều rủ nhau mà ngủ chỉ còn Hân thì đang ngấm cảnh nhìn theo hàng cây còn Dương thì đang chơi đua xe, Duy thì giả vờ ngủ thiếp đi cho Hân tự nhiên, Hân thì cứ nghĩ về chuyện cũ. Hân xoay sang khu vực game thì thấy Dương thấy cũng hơi buồn nên đi lại phía Dương, Hân nhìn Dương chơi thấy thích nên cũng mún chơi...:
- Ê ê Dương cho tôi chơi vs! Hân.
- Thôi thôi bà con gái con lứa làm gì biết chơi mấy trò này! Dương vẫn tập chung cai độ.
- Ai nói tôi vs ông đua k! Hân.
- Sao bà thách đấu vs tôi à, vậy là bà không sợ chết r!Dương.
- ùm vậy dám đấu không! Hân.
- Đấu thì đấu thôi, nhưng phải giao kèo j đi chứ! Dương.
- Kèo j mới đc! Hân.
- Nếu nói vậy thì khi nào đấu xong phân thua rõ ràng nếu tôi thắng sẽ giao điều kiện! Dương.
- Nếu tôi thắng tôi là ng đưa ra điều kiện phải k! Hân.
- ùm đúng r! Dương.
Dương leo vào ghế ngồi yên vị, dù là trò chơi nhưng khá là giống thiệt, phút sau Dương chạy đc vòng, Dương hất mặt..:
- Chịu thua đi là cùng! Dương.
- Tôi mà chịu thua á để coi! Hân.
Hân leo lên xe mặt khá là nghiêm túc, Dương nhìn theo cách lái xe của Hân, Dương rất thích, sau phút Hân bước xuống cười chọc quê Dương..:
- A lêu a lêu, sao thua chưa, ông chỉ đc vòng phút còn tôi thì được vòng phút! Hân cười.
- Tr không lẽ thua đứa con gái tr! Dương.
- Không phục hả! Hân.
- Đấu lại đi! Dương.
- Đấu thì đấu sợ ông chắc! Hân.
- Hai ng làm j vậy? Duy từ từ đi lại.
- Không gì tôi với Hân đang thi đua xe vs nhau thôi! Dương.
- Cần j bạn phải giải thích với con ng đó! Hân k thèm nhìn.
- Bà kì quá, bạn bè không à! Dương.
- Có j đâu Hân đó h kaf vậy mà! Duy.
- Ủa bộ hai ng có biết nhau trc đó hả? Dương.
- Có. Không! Duy Hân đồng thanh.
- Là sao! Dương gãi đầu.
- Không gì? Hân.
- Hai người này bị gì vậy tr! Dương.
- Cậu quan tâm chi hai người đó cho mệt! Dương Chi.
- Sao vậy?? Dương.
- Thôi không gì đâu kệ hai đứa nó đi! À hình như Mây có đem theo bánh ngọt hương matcha thì phải! Dương Chi.
- A vậy hả, vậy tui đi trước mọi người từ từ nói! Dương chạy lại cuối xe chổ Mây ngồi làm mặt nai tơ để xin Hạ Mây và Thế Phi miếng matcha, thấy vậy họ chịu thua nên đã cắt vài miếng cho Dương.
Về Dương Chi thì làm mặt nghiêm và nói..:
- Hai đứa làm cái quái gì vậy, không biết suy nghĩ về hạnh động và lời nói của mình hả, Duy nè chị không là gì đối với e hết nhưng chị vẫn mún khuyên là e hãy nghiêm túc về chuyện tình cảm của e đi, còn Hân chị không mún e pải hối tiếc điều gì giống như chị đã từng mắc phải nên e hãy kiểm soát lại hành động của mình đi. Mọi người đg vui hai đứa đừng lm mất hứng.. Dương Chi quay về chổ ngồi.
- Anh xin lỗi e hãy tha a lần này được không. Anh ko nghĩ chúng ta đã bị lạc nhau đến mức vậy, có lẽ e không bít khi nghe tin e về việt nam anh đã chuyển hồ sơ về đây liền cũng may là Chị Dương Chi nói với a, nếu không h chắc a mất e thật rồi còn bây h chỉ còn quyết định của e thui.. Duy ngượng ngùng.
-Ưm e sẽ suy nghĩ lại điều chị e nói.. Hân.
- Cảm ơn e.. Duy cười..
Hân cười đến khép đôi mi lộ cả chiếc răng khểnh làm con tim người đg đứng trước mặt mún gục ngã.