Chuông reo, một ngày học của trường cao trung Stars I kết thúc...
Một lượng lớn học sinh đổ xô ra cổng, xôn xao náo nhiệt. Một bộ phận khác tập kết tại từng khu sinh hoạt câu lạc bộ, hoặc tại phòng riêng của câu lạc bộ đó.
Hôm nay có buổi họp của hội học sinh về vụ ẩu đả diễn ra ngay trước cổng trường. Yui rất muốn đi và dù cô có bảo Shukasa rằng cô ổn ra sao, anh vẫn nhất quyết bắt cô nằm nghỉ tại phòng y tế, đến mức khóa luôn cả cửa phòng.
Năm giờ rưỡi chiều, buổi họp mới kết thúc. Shukasa trở lại phòng y tế dìu Yui về.
Thế nhưng, lúc anh chạm vào tay cô đỡ cô dậy, Yui giận dữ gạt phắt tay anh ra.
- Đừng chạm vào tôi. Tôi tự lo được. - Yui ném cho anh cái lườm đầy sự tức giận. Rồi ngay lúc Shukasa còn đứng hình vì thái độ của cô, cô run run đặt hai chân xuống sàn, khập khiếng đứng dậy.
Nhìn cô bước từng bước không mấy vững, Shukasa cắn môi bước theo sau.
Nhìn tấm lưng nhỏ nhắn đơn độc giữa khung cảnh ngay trước mắt, Shukasa tự cười nhạt chế giễu bản thân. Từ bao giờ mà khoảng cảch giữa anh và cô trở nên xa đến thế?
- Tôi bị kỉ luật ra sao? - Bước xuống bậc tam cấp, Yui vô thức hỏi.
- Đáng ra chuyện này là do hiệu trưởng và hội học sinh quyết định, nhưng vì cô là con dâu tương lai của chủ tịch hội đồng quản trị, chuyện này đã được thưa lại với chủ tịch Oga. - Shukasa thở một hơi rồi kể lại cho cô, ánh mắt vẫn không nguôi hướng về bóng lưng bé nhỏ đơn độc bước đi, có thể ngã bất cứ lúc nào. - Chủ tịch ra quyết định đình chỉ học một tuần đối với các học sinh khác, hai tuần đối với tôi và cô.
Yui bất giác nở nụ cười lạnh. Chủ tịch Oga biết đồng nghĩa với việc cha mẹ cô cũng sẽ biết, bây giờ trở về nhà khó tránh khỏi cơn thịnh nộ của ông.
Nhưng kể ra, Yui cũng phải bật cười vì chủ tịch. Đình chỉ học gì chứ, muốn cho cô một kì nghỉ dưỡng thương thì đúng hơn. Cô vừa phải lên công ti làm việc, hơn nữa lại sắp đến lễ đính hôn, vết thương như vậy còn phải đi đến trường nữa thì khổ. Ông muốn cô mau lành để có thể khỏe mạnh trở thành hôn thê con trai ông.
Cô vừa khập khễnh bước ra ngoài cổng, bước chân chợt cứng lại trong khoảnh khắc.
Oga Sewashi đứng dựa người vào chiếc xe màu đen bóng lộn, thỉnh thoảng nhìn xuống đồng hồ. Tay phải nghịch chiếc điện thoại trong vô thức.
Thấy cô, đôi môi anh khẽ mỉm cười dịu dàng, nhưng nụ cười đó cứng lại trong khoảnh khắc khi nhận thấy Shukasa đi phía sau cô.
- Tại sao anh lại đến đây? - Yui ngạc nhiên nhìn anh, bước chầm chậm đến trước mặt anh.
- Tôi nghe cha tôi nói rồi. - Sewashi âu yếm vuốt một lọn tóc qua mang tai cho cô, cười khẽ. - Đi đến bệnh viện nhé?
- Không cần. Vết thương ngoài da thôi. Tôi bị như vậy cũng không phải lần một lần hai. - Cô thản nhiên gạt tay anh ra.
- Vậy về nhà. - Anh nhẹ nhàng mở cửa sau xe ô tô, đỡ cô ngồi vào. Lát sau ngoảnh đầu, Sewashi mỉm cười nhìn Shukasa, ném cho anh ánh nhìn đắc ý. Rồi ngồi vào cạnh Yui, bảo tài xế đưa về tư dinh Satake.
Chiếc xe chở hai người lướt đi ngay trước mắt Shukasa. Anh thở dài, cười nhạt, thoáng phút cảm thấy thương hại bản thân.
Cô có người chăm sóc cô đến thế, cần gì một kẻ như anh?
Cơn gió cuối đông hiu hiu thổi, tung bay vài lọn tóc, chiếc cà vạt cùng tà áo của anh. Ánh nắng xế tà, dần tắt, đâu đó vọng lại tiếng ồn náo nhiệt. Nhưng giờ đây, anh bổng cảm thấy cô đơn trống vắng.
___ooo___
Yui khẽ thở dài một tiếng, gập laptop lại sau khi ánh sáng màn hình vừa tắt. Cô ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, cũng đã mười hai giờ trưa rồi.
Còn bốn ngày nữa là tới lễ đính hôn, vết thương sau lưng cô đã lên lớp da non. Bây giờ cô đã có thể hoạt động bình thường.
Cô vẫn đang trong thời gian bị đình chỉ học, hầu như ngày nào cũng vùi mặt ở công ti. Sewashi bảo cô cứ thoải mái làm việc, còn lễ đính hôn anh sẽ cùng Shukasa và Mai chuẩn bị.
Cũng đã hơn hai tháng từ lúc cô bắt đầu đến công ti. Công việc dần vào khuôn nếp, bắt đầu nhàn hơn vì cô đỡ phải chạy việc vặt. Yui thường theo chân cha và các giám đốc bộ phận đi tiếp khách và kí hợp đồng.
Ác cảm mọi người dành cho cô so với ngày đầu có giảm đi dôi chút, nhưng cũng chẳng được là bao. Yui dần nắm rõ căn bản công việc, thời gian tới sẽ chỉ làm việc cho bộ phận xuất nhập khẩu mà thôi.
Ơn trời, giám đốc bộ phận xuất nhập khẩu Keth Torada lại rất thích cô, luôn tạo điều kiện cho cô học hỏi. Làm việc với Keth, Yui luôn được thoải mái và dễ chịu vô cùng vì cô hầu như chẳng phải làm việc nhiều, chỉ cần quan sát, đặt câu hỏi và trả lời câu hỏi mà thôi.
Tuy vậy, vẫn có những thành phần khiến cô ngứa mắt không chịu nổi.
Yui xách túi xách đứng dậy, tắt điều hòa. Cô sẽ ra quán mì trước cổng trụ sở ăn trưa, rồi về phòng nghỉ ngơi một lát để chiều đi kí hợp đồng với giám đốc Keth Torada.
Đôi tay chưa kịp chạm vào nắm đấm cửa, cánh cửa bật mở ra đập thẳng vào mặt Yui.
- Ui... - Cô ôm mặt lùi ra sau vài bước, mắt he hé nhìn.
Giây sau cô ngán ngẩm thở dài. Chính là một phần tử khiến cô bị dị ứng mỗi lúc đối diện, thư kí của cha cô - Qing Jiangjiang.
- Cô Satake, chủ tịch yêu cầu cô lên phòng gặp ngài. - Jiangjiang kênh kiệu nói với Yui, rồi toan quay lưng rời đi.
- Khoan đã, thư kí Qing. - Yui nghiêm nghị gọi giật cô ta lại. - Cô vừa khiến tôi bị đau, tôi yêu cầu cô một lời xin lỗi.
Jiangjiang vừa nghe thấy đã nhếch mép thở dài. Vẫn thái độ kênh kiệu đó, cô ta quay lại nhìn Yui, cười khẩy.
- Cô Satake, không phải do cô đứng ngay sau cánh cửa nên mới bị thương sao? Đâu phải lỗi do tôi.
- Vậy thì tôi yêu cầu cô xin lỗi vì bước vào phòng làm việc của tôi mà không gõ cửa. Cô Qing à, chẳng lẽ phép lịch sự tối thiểu đó mà cô cũng không biết? - Yui ngán ngẩm nhìn con người không biết điều đang đứng đối diện mình, thực sự cạn ngôn với loại đàn bà như cô ta.
- Cô dựa vào đâu mà bắt tôi xin lỗi? Cô đừng đắc ý, Satake Yui. - Jiangjiang hống hách ngẩng cao đầu. Cô ta cao hơn Yui, lại mang giày cao cả tấc nên chênh lệch chiều cao càng lớn, được nước lên mặt.
- Dựa vào đâu à? Dựa vào việc tôi là con gái của chủ tịch, là người thừa kế tương lai, là vợ sắp cưới của người thừa kế tập đoàn Oga. - Yui thản nhiên đáp. - Hạng đàn bà sâu mọt như cô mà còn có thể đứng đối diện tôi bây giờ cũng đã là vinh hạnh cho cô rồi. Tránh ra.
- Cô... - Jiangjiang á khẩu.
- Qing Jiangjiang, để tôi nhắc lại. - Yui cười khẽ. - Cô chỉ là một thư kí quèn ở tập đoàn này thôi, sếp của cô còn phải kính trọng tôi. Cô đừng nghĩ với việc cô lên giường cùng cha tôi có thể khiến cô được trọng vọng. Rất tiếc, cha tôi khinh những ả đàn bà dễ dãi, ngoài mẹ tôi ra ông không hề để mắt tới ai. Tốt nhất cô nên yên phận, đừng để tôi phải bẩn tay vì hạng người như cô.
Yui lạnh lùng bước ra ngoài, mặc cho Jiangjiang tròn mắt nhìn theo cô. Vừa bước ra đến cửa, gặp ngay bà lao công. Bà ta kính cẩn cúi người chào cô, Yui lạnh lùng.
- Phiền bác dọn lại phòng làm việc hộ tôi, có một con côn trùng ghê tởm vừa ở trong. Trừ bàn làm việc ra thì bác lau dọn sạch sẽ, xức một ít tinh dầu, đặc biệt là quanh vùng thư kí Qing đang đứng.
Bà lao công gật đầu vâng dạ, còn Yui cao ngạo bước về phía thang máy, mặc cho Jiangjiang gặm một cục tức khó nuốt trôi.
___ooo___
- Cứ hoàn thành nốt công việc ngày hôm nay. Ba ngày tới con không cần phải đến công ti. - Ikishige tắt màn hình laptop, giọng nói vẫn nghiêm nghị, toát ra một uy lực khiến người ta phải dè chừng. - À, còn nữa, Sewashi bảo con làm việc xong cứ ở công ti chờ nó. Nó qua đưa con đi thử đầm dạ hội.
- Không phải mặc lại bộ lần trước ạ?
- Con định bêu xấu ta? - Ông chau mày không vui nhìn con gái.
- Dạ không, con không có ý đó... - Yui ngượng ngập cúi đầu.
Cha cô gọi cô lên về công việc của cô, rồi cuối cùng rẽ sang chuyện lễ đính hôn. Một giờ kém rồi vẫn chưa được đi ăn, cô đói sắp xỉu rồi à.
- Cha, con có chuyện muốn thưa... - Yui chợt mở lời khi ông khoác chiếc áo vest đen bên ngoài. Ikishige ngạc nhiên nhìn cô, Yui ái ngại. - Về thư kí người Trung của cha, Qing Jiangjiang...
Nghe cô đề cập, Ikishige khẽ thở dài, rồi đi đến bên cô, đặt tay lên đầu cô, xoa nhẹ, dịu dàng cười.
- Đừng lo. Ngoài mẹ con ra ta không quan tâm đến một ai khác. - Ikishige khoan thai từng bước, ánh mắt vu vơ. - Mẹ con đã cứu rỗi linh hồn ta những ngày ta đau khổ khi mất đi Daeka, ta rất yêu và kính trọng bà. Những đứa con gái lẳng lơ, thực sự không lọt mắt ta.
Từ lúc cô nhận lại gia đình, đây là lần đầu tiên Ikishige xoa đầu cô. Ông thường là một người đàn ông nghiêm khắc với uy lực áp đảo đối phương, với cô cũng không ngoại lệ. Vậy mà hôm nay lại dịu dàng và cho cô cảm giác ấm áp đến lạ.
- Vậy là cha biết ý đồ của thư kí Qing. Vậy sao cha không sa thải cô ta? - Yui chợt ngạc nhiên nhận ra, giãy nảy.
- Phải công tư phân minh, con gái. - Gương mặt ông xuất hiện trở lại sự nghiêm khắc. - Sự thực thư kí Qing là một người có tài, thông thạo ngôn ngữ, giúp cho ta rất nhiều việc. Còn việc cô ta có mưu đồ gì thì cũng chỉ là việc tư, ta sẽ có cách dạy cho cô ta giới hạn.
Yui tuy rất tâm phục khẩu phục cha, nhưng vẫn có gì đó không cam tâm. Ghét là ghét, cô không chấp nhận hạng đàn bà sâu mọt đó.
- Sao con khó chịu với thư kí Qing đến thế? Cô ta gây khó dễ cho con à?
- Ngữ đàn bà như cô ta đủ khả năng? - Yui cười lạnh. - Nâng giày cho con cô ta còn chưa xứng. Nói chuyện với Qing Jiangjiang chỉ khiến bẩn mắt con.
- Ta sẽ kỉ luật thư kí Qing.
- Không cần đâu, thưa cha. - Yui thẳng thừng từ chối lời đề nghị của ông. - Việc này không phiền tới cha, con sẽ cho ả biết ai là người có thể động, ai là người tuyệt đối đừng bén mảng tới.
Ikishige thấy đâu đó trong đôi mắt kia rực lên ánh lửa. Ông cười đôn hậu.
- Yui, con có biết tại sao ta chọn con làm người thừa kế chứ không phải Mai không?
- Con giỏi hơn chị ấy?
- Mai giỏi tương đương con, Yui. - Ikishige nhún vai. Dừng một nhịp, lát sau ông đáp lại sự ngạc nhiên trong mắt cô. - Con và Mai tuy giống nhau như hai giọt nước, nhưng tính cách hai đứa thực sự rất khác biệt. Mai thực sự rất giống mẹ nó, Daeka. Thời Daeka còn sống, bà luôn bên cạnh ta những lúc khó khăn, cho ta lời khuyên để ta gây dựng sự nghiệp.
Yui thoáng nghĩ về Mai và mẹ chị ấy. Daeka, bác của cô, chị gái song sinh với mẹ. Cô từng nhìn bà tronh album ảnh, tuy giống mẹ cô nhưng lại toát lên nét nghiêm nghị và sắc sảo.
- Nhưng con, Yui. - Ikishige tiếp lời. - Mọi người nói đúng, con giống ta hơn là giống mẹ. Ta tìm thấy ở con hình ảnh của ta những ngày đầu bước vào thương giới. Ta tin rằng tương lai con có thể thành công hơn ta.
Yui cúi mặt trầm tư. Hóa ra ông lại để ý đến cô nhiều như thế. Cứ ngỡ ông chỉ bận công việc mà sao nhãng gia đình, thực ra lại rất thấu hiểu và quan tâm mọi người.
Trụ sở tập đoàn đang trong giờ nghỉ trưa nên khá vắng, nhưng lại vô cùng ồn ào. Yui bước xuống bậc tam cấp để sang quán mì phía đối diện.
- Chào. - Một giọng nói vang lên bên tai khiến Yui ngạc nhiên ngoảnh lại. Trong khoảnh khắc, cô sửng sốt vì đang đứng trước mặt cô, không ai khác mà chính là Shina Kazuto.
- Sao cậu lại ở đây? - Yui sửng sốt bước vội lại gần. - Không phải trường đang học hay sao?
- Tôi cũng tham gia vào vụ ẩu đả, bị đình chỉ học mà. - Kazuto nhún vai.
- Tôi tưởng một tuần thôi chứ?
- Tôi và Yuri là mười ngày. Mai đi học lại rồi.
Yui bĩu môi nhìn anh. Lát sau, họ cùng sang bên quán mì ăn trưa và nói chuyện...
Là chuyện liên quan đến Yui và Shukasa...
___ooo___
END Chapter .