- Shuu-kun! Em cần lời giải thích! – Chị chống một tay dưới cằm, người khom về phía trước, ánh mắt đằng đằng sát khí. – Em chỉ nhờ anh bảo vệ con bé, không yêu cầu anh hẹn hò vời nó.
Shukasa khẽ nhếch mép, buông ly cà phê xuống, ngả người ra phía sau, thẫn thờ:
- Waka à, anh cũng không rõ nữa. Thực là lúc ở bên cạnh Yucchi, anh hoàn toàn không nhận thức được gì... – Đây là thật lòng những gì anh nghĩ, anh không buồn nói dối hay ậm ừ cho qua.
- Anh vừa vừa phải phải thôi chứ! – Mai phần nộ, mày nhướn cao đầy bất bình. Chị đặt ly nước ép cam xuống, sóng sánh, giọng nói mang phần gấp gáp. – Ý anh là nếu em không trở về thì anh cũng quên mất cô bạn gái này ư? Trong lúc em mải lo nghĩ cho anh thì anh lại vui vẻ với em gái em. Anh coi em là cái gì?
Thấy sự bực mình hằn rõ trong ánh mắt, cử chỉ và lời nói của Mai, Shukasa im lặng. Anh cúi gằm đầy bối rối.
Nhìn anh như vậy, Mai yếu lòng. Cô thả lóng cơ thể, vai thõng xuống, trề môi thở dài.
- Anh quá đáng! Em dự sẽ ở bên Pháp khoảng sáu tháng. Nhưng vì mấy hôm trước mẹ anh gọi điện cho em, muốn bàn chuyện kết thông gia hai nhà. Em đã vì vậy mà hủy mất bốn show để về cùng anh tính dự. Vậy anh xem... anh đối xử với em như vậy... – Mai thở dài, trầm ngâm trách móc.
- Kết thông gia? Sao anh không hay biết gì cả? – Đáy mắt anh lộ rõ sự kinh ngạc. Người chồm dậy, tông giọng lên cao.
- Biết hay không có gì quan trọng? Đằng nào chẳng thế? – Mai trề môi quay mặt chỗ khác.
- Em không thèm hỏi anh xem anh có đồng ý không ư? – Anh nhướn mày.
- Anh dám không đồng ý? – Nghe vậy, chị thoáng bất bình. Quay vụt lại nhìn anh, chị gườm gườm. – Mười bốn năm, anh dám không đồng ý?
- Em không tôn trọng anh... – Biết đấu võ mồm không lại bà chị này, Shukasa khoanh tay, người ngả ra sau, bĩu môi dỗi hờn.
- Anh con đủ can đảm nói em không tôn trọng anh? Lá gan anh lớn đến mức nào? – Mai nhếch môi cười khinh bỉ. – Anh không đồng ý... để đến với em gái em chứ gì?
Chị lại tức giận, anh khó lòng qua khỏi. Môi mím chặt, anh khẽ thở dài.
So với Yui, chị ta rắc rối và khó chiều hơn nhiều.
- Anh đang nghĩ em rắc rối và khó chiều? – Mai nhếch môi.
Anh không nói gì, chỉ trút thêm một hơi thở dài não ruột, giơ tay lên bóp bóp mi tâm.
Shukasa không bất ngờ, bởi đây chẳng phải lần đầu tiên. Đã rất nhiều lần, chị nhìn thấu suy nghĩ của anh như đang đi guốc trong bụng anh vậy. Mai luôn khiến anh cảm thấy thật đáng sợ...
- Lần này, anh lại cho em đáng sợ? – Vẫn là nụ cười khinh bỉ xuyên thấu trí não anh, Mai khoanh tay, cười cợt. Giữ cho không khí im lặng thêm một hồi, chị cất tiếng. – Được rồi. Em thua anh. Anh đừng nghĩ xấu em nữa. Em về đây cũng chỉ muốn tính bàn hôn ước thôi. Mẹ anh có vẻ muốn đám cưới sẽ diễn ra khi anh tốt nghiệp...
- Phải, Waka. Em luôn nhìn thấu suy nghĩ anh. Vậy nên chắc em cũng biết anh hoàn toàn không muốn đám cưới này diễn ra chút nào. – Shukasa thở dài, tay khoát nhẹ ra hiệu chị hãy dừng lại, trầm ngâm.
Mai giật mình. Đúng là chị đã thấu rõ điều đó, nhưng chỉ vì không cam tâm, chị dứt khoát dùng tay che khuất bầu trời. Chị không muốn nghe, anh từ chối hôn sự, không phải vì em gái chị thì ngoài ra còn lý do nào khác? Bên nhau mười bốn năm, chị biết anh là con người không gần gũi nữ sắc. Ngoài chị ra không một cô gái nào được phép bén mảng đến gần anh. Chỉ vì chị lơ là suốt bốn tháng, thoáng chốc Yui em gái chị đã trở về và cướp Shukasa khỏi tay chị. Chị uất, hận mình không thể tiến đến dạy em gái chị một bài học.
Chị im lặng, rồi trầm ngâm lên tiếng:
- Cho em lý do...
Shukasa quay mặt, cất giọng âm trầm:
- Yucchi và Waka, bốn tháng và mười bốn tháng, em gái và chị gái, tóc đen và tóc bạch kim, mạnh mẽ tinh nghịch và mặn mà thuần khiết,... Trừ những cái đó ra thì hai chị em em giống hệt nhau... – Câu nói của anh thoáng làm chị sững sờ.
- Vẫn còn mà... – Mai nhỏ nhẹ khi thấu rằng anh chưa nói hết.
Shukasa lại nhếch môi cười quái đản. Phải, chỉ có chị mới biết anh đang nghĩ gì, nhưng Yui lại hiểu rõ anh đang cảm thấy như thế nào nhất.
- Waka, em nói đúng. Giữa hai chị em em còn có một khác biệt, một khác biệt lớn người ngoài không thể phát hiện nhưng anh lại là người rõ nhất. – Im lặng một hồi, giọng anh cất đều đều. – Phải, đấy là cảm xúc hai người mang lại cho anh. Khi ở bên em, anh luôn cảm thấy thật bình yên. Em luôn cho anh những lời khuyên chân thành, đúng đắn. Em luôn cho anh sự tin tưởng, trông mong vào ngày mai tươi sáng mà anh những tưởng nó thật mịt mùng. Em luôn cho anh rất rất nhiều cái mà người ta không thể cho anh được...
Rồi anh lại trầm ngâm.
Không để Mai hỏi thêm, anh tiếp lời:
- Nhưng Yucchi thì khác. Cô ấy khiến con tim anh đập điên cuồng như muốn thoát khỏi lồng ngực. Cô ấy khiến tâm trí anh rối bời, loạn xí ngầu làm anh không thể tập trung một việc. Cô ấy khiến anh thần hồn điên đảo vì những trò nghịch ngợm của cô ấy. Cô ấy khiến anh tức nổ đom đóm và luôn kéo anh vào những hoàn cảnh dở khóc dở cười. Cô ấy khiến anh tụt hạng, cô ấy khiến anh mất cương vị, cô ấy khiến anh bị thương khi đắc tội với cô ấy, cô ấy... – Giọng anh không giống giọng anh thường ngày, không điềm đạm, không lạnh lùng, mà thay vào đó là sự gấp gáp như thể có kể đến năm sau cũng không hết. Khúc cuối, cổ họng anh như nghẹn lại, và phải mất mãi một lúc sau anh mới có thể tiếp tục câu nói khiến anh bỏ lửng. – Cô ấy khiến anh tin vào thứ tình cảm ấm áp nhất cuộc đời này, Waka ạ...
Mai sững người, tim đập mạnh. Ánh mắt chị mở to, con ngươi đen không ngừng chuyển động, đẩy làn chất lỏng đang lấp lánh nơi tròng mắt tràn xuống mi dưới mà không sao tuôn được. Cổ họng nghẹn cứng như bị một thứ gì đó cưng cứng cản lại. Khó thở, bức bối, nghẹn ngào, quằn thắt... Chị cũng không biết nữa... Một con người mặn mà nhạy cảm như chị có thể nhìn rõ xúc cảm của người khác, nhưng lúc này, chị cảm thấy bất lực trước sự hỗn loạn ẩn sâu trong tâm can chị. Chị mệt mỏi, rã rời, toàn thân vô lực...
- Shuu-kun... – Chị cất giọng, vẫn nghẹn ngào, mặc dù đã dùng hết sức kìm hãm chúng, nuốt chúng xuống dạ dày. – Em không hiểu. Đây là lần đầu tiên em bất lực trước cảm xúc của em... và cả của anh...
- Waka... – Giọng anh lấp lửng, gọi tên chị đầy yếu ớt.
- Em xin lỗi. – Chị giơ tay miết mi mắt dưới, môi nhoẻn cười, giọng vang lên, vẫn lại lảnh lót. – Vì em không hiểu nên em cũng sẽ không cố hiểu. Quyết định hôn ước giữa anh và em sẽ được công bố cho truyền thông báo chí cùng tất cả các doanh nhân trên thương trường vào dạ yến kỉ niệm năm ngày thành lập tập đoàn của gia tộc Satake em.
Rồi chị cúi người xuống, xách lấy túi xách, đứng vụt dậy, cười cười:
- Anh muốn phản đối, nhưng anh không được phản đối, và anh không có tư cách phản đối. Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, quy tắc này ai hẳn cũng rõ, nhất là những kẻ sinh ra trong quý tộc như chúng ta. Tạm biệt anh, em phải về nhà chào ba mẹ. Phiền anh bắt taxi hoặc gọi tài xế riêng đến đón. – Mai xoay gót giày, bỏ đi ung dung, nhưng chợt nhớ ra điều gì, chị vội dừng bước. – Em cho anh bảy ngày, tức là trước dạ yến, hãy chấm dứt ngay với em gái em. Em không muốn bọn em xảy ra cãi vã và những gì xuất hiện trên trang nhất tờ báo sáng hôm sau không phải là "Hai gia tộc lớn Hanagato và Satake quyết định kết thông gia bằng hôn lễ giữa thiếu gia Hanagato Shukasa và tiểu thư Satake Mai" mà lại là "Chị em nhà Satake vì một chàng trai mà bất hòa xung đột. Thiếu gia Hanagato bắt cá hai tay"!
Sau khi để lại câu nói chơi chữ đầy châm biếm và ẩn ý, chị rảo bước, hòa vào đám đông và biến mất khỏi tầm nhìn.
Shukasa thấy tính cách tự ý quyết định của chị mà không khỏi bất giác xoa xoa thái dương thở dài...
oo
Bữa cơm trưa của nhà Satake diễn ra khá "đông đủ"...
Buổi trưa, chủ tịch Ikishige thường đi ăn với các đối tác hoặc cấp dưới, hoặc thỉnh thoảng được "vợ yêu" nấu cho một suất cơm hộp. Còn phu nhân Kaemi bữa trưa thường dùng ở văn phòng làm việc cho tiện...
Bình thường thì Yui sẽ ăn trưa ở trường. Hôm nay là kỳ nghỉ Noel, đáng lẽ chỉ có một mình cô ăn bữa ăn thịnh soạn trong một không gian yên tĩnh. Nhưng chị cô Mai đã về, phòng ăn có hai chị em Satake dùng Steak cho bữa trưa, phòng ăn thường im lặng nhưng hôm nay hoan náo lạ thường.
- Chị nói sao? – Yui không giấu nổi sự sửng sốt, hét lên, lặp lại lời kể. – Chị bị một fan ném chai nước lên sân khấu trong lúc đang biểu diễn sao?
- Không phải fan, mà là anti-fan ngốc ạ! – Mai xoay xoay chiếc nĩa, lắc đầu.
- Anti-fan? Bỏ ra cả trăm, cả ngàn đô-la Mĩ mua vé xem ở hàng ghế đầu chỉ để ném đá một ca sĩ mình ghét ư? – Yui nhướn mày bất bình. – Mà em không ngờ chị cũng có anti-fan ở cái xứ Pháp xa lạ ấy.
- Có người ủng hộ khắc có người chán ghét. – Chị cô thở dài. Điều này thực sự quá bình thường đối với dàn sao giới Showbiz. – Hơn nữa, fan Pháp có một bộ phận không mấy văn hóa. Mà lại còn vì cô ca sĩ kia nữa chứ.
Nghe chị cô lẩm bẩm, Yui không giấu nổi tò mò.
- Em biết Claire Laurent chứ? – Chị hỏi, nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu. Bất giác ôm trán, Mai thoáng quên mất em chị là người không thích cập nhật tin tức. – Claire Laurent là ca sĩ nổi tiếng bậc nhất nước Pháp, đồng thời cũng là người khuấy đảo nền âm nhạc thế giới trong những năm gần đây. Laurent thua chị bốn tuổi, ít hơn cả em nữa, nhưng lại thực sự có tiềm năng. Một phần vì cô ta mang dòng dõi hoàng gia Pháp, một phần vì cô ta thực sự có tài năng. Lượng fan của cô ta riêng ở Pháp cũng đã chiếm % số người hâm mộ, chưa kể các nước khác.
- Chẳng lẽ chính cô ta là người đứng sau trò hãm hại chị sao? – Yui bất giác thốt lên, ra chiều ngờ ngợ. – Không phải những năm gần đây chị có ý định lấn sân ra các thị trường âm nhạc hải ngoại sao? Pháp chính là sự lựa chọn đầu tiên của chị. Có lẽ Laurent sợ một người tài năng như chị sẽ là mối đe dọa của cô ta?
Nghe em mình hùng hổ tuyên bố, Mai đơ người ra, rồi bất giác cười to:
- Haha! Trí tưởng tượng của em phong phú quá Yui à! Với Laurent, chị chỉ như con kiến, không đáng bận tâm. Chị không thể đem ra so sánh với cô ta. – Nhìn em mình nghệt ra vì lỡ đánh giá chị quá cao, Mai không khỏi phì cười. – Hơn nữa, Laurent không xấu như em tưởng, trái lại, cô ta còn rất thân thiện cơ! Trong quãng bốn tháng ở Pháp, chính Laurent đối với chị rất tốt. Cô ấy thu xếp chỗ ở, người phục vụ, các show diễn, đồng thời còn giúp chị sáng tác nhạc nữa. Cơ sự chỉ do một bộ phận fan thiếu văn hóa thôi.
Nghe chị kể hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của Yui về các ca sĩ nổi tiếng, nhất là một cô ca sĩ quý tộc. Claire Laurent, chị cô đánh giá cô ta quá cao chăng?
- Mẹ kiếp! Bọn chúng nghĩ bọn chúng là ai mà dám động đến Maiko chứ? – Yui không kìm nổi sự tức giận bất giác lên tiếng chửi thề. – Chúng nghĩ người thừa kế tập đoàn Satake này sẽ để yên sao? Để rồi xem...
- Người thừa kế tập đoàn Satake ư? Chị sao? – Mai giật mình, ngơ ngác hỏi lại.
Bây giờ, đến lượt Yui chột dạ tập hai. Cô đang nói gì vậy chứ? Tức quá hóa khùng rồi!
- A không! Không! Không có gì đâu Maiko! Chị đừng bận tâm! – Yui ngoe ngoẩy đầu, chối lia lịa, tay khua mịt mùng.
- Ừm... – Không cam lòng, nhưng Mai xịu mặt, chống tay, môi khẽ trề ra bất bình.
"Làm sao được, Maiko? Làm sao em có đủ cam đảm nói cho chị đây? Rằng thoáng mấy tháng chị không có mặt ở nhà mà em đã cướp hết mọi thứ từ tay chị?"
Nhưng cô vẫn nghĩ, để ba cô nói vẫn hơn...
Nếu là quyết định của ba, chắc chị không nỡ từ chối. Hơn nữa, ba cũng hứa sẽ cho chị một thứ mà cuộc đời này ai cũng mong...
Nhưng... đó là gì?
Tiền bạc? Của cải? Địa vị? Danh vọng?
Ồ không, những thứ tầm thường kia nào có nề hà gì đối với chị? Đối với Đại tiểu thư hoàn hảo lớn lên trong nhung lụa như chị ấy thì việc sở hữu chúng đã là hiển nhiên khi sự có mặt trên cuộc đời này của chị đã được Chúa xác nhận. Thứ mà chị thiếu... có lẽ là tình yêu thương từ người mẹ đẻ... và...
... và...
Ôi! Không lẽ...
Trong đầu Yui lóe lên một suy nghĩ...
Hết chương .