Yuri thở hồng hộc. Nó giơ bàn tay mang găng của nó lên quệt mồ hôi vương trên mũi. Thoáng mấy giây tĩnh tâm, nó đứng thẳng lưng, ngước đầu nhìn xung quanh.
Quá đỗi giận dữ, giờ nó đã ở khuôn viên sân sau của tư dinh Satake tự lúc nào. Ngó đi ngó lại, nó có cảm tưởng mình đang đứng ở một cái công viên chứ không phải là mảnh sân của một ngôi nhà.
Thỉnh thoảng, các bữa tiệc quy mô nhỏ của nhà Satake thường được tổ chức ở sân sau cho thoáng thay vì tầng thượng nóng bức. Bởi vậy, nếu sân trước, cổng lớn chỉ cách nhà chính chừng ba mươi mét thì sân sau lại rộng đến cả nghìn mét vuông. Về khoản tư dinh thì tập đoàn Satake không thua bất kì tư dinh của các tập đoàn lớn nào khác cả.
Chứng kiến sân sau, Yuri khẽ bặm môi.
Phần chính giữa của mảnh vườn là nền trống, được rải sỏi đều và bằng phẳng. Ven khu vườn là một con ngách nhỏ được khoét sâu làm suối. Cỏ được trồng ven đó, mịn vô cùng. Ở góc vườn là cả một hòn non bộ rất to, có dòng nước chảy thành thác róc rách xuống mặt hồ bên dưới, có ánh đèn xanh xanh rọi qua dịu dàng. Góc vườn bên phải là một cây cảnh cổ thụ sừng sững. Quanh vườn, đi một đoạn là bắt gặp một bóng cây xanh rờn. Dưới gốc cây là những lùm hoa được chăm sóc kĩ lưỡng, đẹp mê hồn.
Yuri càng nhìn, càng khẽ nghiến răng. Nó ngoảnh đầu lại và hơi giật mình khi nhìn lại tư dinh. Cao năm tầng, rộng tựa như trụ sở hành chính của các tỉnh. Nội thất bên trong cao cấp và sang trọng. Nó bỗng dưng trầm mặc, cúi gằm đầu.
Đúng như Akito nói, mười năm trước nó dựa hơi Shukasa bắt nạt cô.Giờ cô và anh đã hẹn hò, sao nó vẫn có gan chống lại? Một mình Yui đã đủ khiến nó thảm bại, giả dụ giờ thêm cả cậu ấm Shukasa, à quên, bạn Yui còn có cả con trai của Bộ trưởng Bộ Giáo Dục, hay con gái trưởng của gia tộc Okawa tiếng tăm, nó chọi với chúng chẳng khác nào trứng chọi với đá.
Nó thoáng nghĩ lại gia cảnh nhà mình. Không phải là bình dân, nhưng không thể sánh ngang với bọn họ. Cha nó là giám đốc một công ti bất động sản, tương đối lớn mạnh trong ngành này. Nhưng nói thế thôi chứ sức mạnh của công ti cha nó chẳng là gì khi đem so với một công ti bất động sản con của nhà Yui. Nghĩ lại, nó thoáng cảm thấy sợ.
Dù Mika không còn gọi nó như thế nữa, nhưng có lẽ suốt đời, đứng trước bọn họ, nó không bao giờ thoát khỏi là một con cáo già yếu đuối.
Thế nhưng, nó không thể cúi đầu nhường bước. Nó thích Shukasa từ hồi học chung lúc tiểu học, nó muốn sánh ngang với Shukasa, vì muốn leo cao mà nó bất chấp thủ đoạn. Thế nhưng anh lại nổi tiếng là kẻ không gần gũi nữ sắc. Được biết bạn anh, Manabu Akito vốn là một kẻ lăng nhăng, nó đã tìm cách tiếp cận nhằm được xuất hiện ở gần anh. Bằng sắc đẹp vốn có, nó khiến Akito xiêu lòng, và rồi được hằng ngày gặp mặt Shukasa. Thế nhưng một ngày, Akito phát hiện ra nó đang hẹn hò với kẻ khác, bèn bỏ nó đi. Nó sợ mình sẽ có hình ảnh xấu trong mắt Shukasa bèn cố gắng níu kéo, nhưng giờ còn gì khi Shukasa đã yêu con bé khác.
Nhưng dù có thế nào, với nó, nó phải tìm cách dìm Yui xuống, không cho cô ta có cơ hội được ngoi đầu lên.
Bỗng nghe có tiếng người, Yuri thoáng giật mình. Chẳng hiểu sao nó hoảng sợ chui vào một lùm cây nấp.
Ánh đèn sân sau mờ ảo khiến Yuri không nhận ra mặt, chỉ biết đó là hai phụ nữ trung niên trông vô cùng sang trọng.
- Phu nhân Hanagato. - Người phụ nữ kia gọi khiến Yuri không khỏi sửng sốt. "Vậy ra đó là mẹ của Shukasa. Mẹ chồng tương lai của mình đây mà!". Yuri cười thầm đắc ý.
- Haha! Mẹ chồng tương lai ư? - Người phụ nữ đó - Phu nhân Hanagato - bật cười. Nhắc đến đúng từ mình vừa nghĩ đến, Yuri giật mình tái mặt. Nhưng khi nhận ra phu nhân Hanagato đang nói một cách tình cờ chứ không phải phát hiện nó đang ở đây nghe lén, Yuri thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ kia nói tiếp. - Phu nhân Satake đừng khách sáo quá. Ta là mẹ chồng tương lai của con gái phu nhân thì đúng thật, nhưng đừng gọi xa lạ thế. Dù sao cũng là chị em thân quen nhau trong làng giải trí cả mà.
"Phu nhân Satake... vậy đó là mẹ của con nhỏ Yui đó. Nhưng khoan, nếu nói vậy thì có nghĩa Yui và Shukasa được định hôn ước ư?"
Yuri nghiêng đầu thầm nghĩ. Thế nhưng, nó lại tỏ ra trắng bệch mặt khi biết phu nhân Hanagato sẽ là "mẹ chồng tương lai" của Yui.
- Ừm, ta nghe nói phu nhân có đứa con gái thứ mới đi du học ở Paris đúng không? Nó không về thăm nhà ư? Ta chưa thấy nhị tiểu thư xuất hiện trước truyền thông bao giờ. À, hồi nhỏ thì có. - Phu nhân Hanagato cất tiếng hỏi.
- À... phải... Chị muốn nói đến con bé Yui nhà chúng tôi ư? - Phu nhân Satake thoáng ấp úng, nhưng sau đó cười xòa. - Con bé Yui đòi đi du học ở Pháp, chúng ta đành gửi nó sang đó, và thỉnh thoảng lại bay sang đó bằng phi cơ riêng. Còn việc học của con bé thì lại không cho phép nó về Nhật. Học hết cấp II, nó lại xin về Nhật học cấp III. Nhưng phu nhân Hanagato hỏi là có ý gì?
- À không... - Bà khẽ cười. - Tại nếu thằng Shukasa nhà ta kết hôn với con gái đầu Mai nhà phu nhân, thì đứa con gái thứ Yui kia, phu nhân và chủ tịch định gả đi đâu?
- Giá phu nhân có hai đứa con trai thì ta cũng muốn gả cả hai cho phu nhân rồi. Nhưng khổ nỗi nhà phu nhân có mỗi cậu Shukasa. - Phu nhân Satake bật lên tiếng cười xòa. - Ta có nghe chồng ta nhắm đến một gia đình nào đó, nhưng ông ấy lại không chịu nói với ta.
Phu nhân Satake khẽ cười nhạt.
Ở sau bụi cây kia, Yuri đã nghe hết tất cả. Nó không khỏi sửng sốt.
Phải rồi, nó quên mất nhà Satake có hai đứa con gái. Trưởng nữ là ca sĩ Wakaru Mai đang rất nổi hiện nay. Vậy nếu Yui là tiểu thư thì chỉ là nhị tiểu thư mà thôi.
Nếu là nhị tiểu thư, tài sản được thừa kế sao bằng của đại tiểu thư được. Đã vậy, Mai còn được gả vào tập đoàn hùng mạnh nhất Nhật Bản và có chỗ đứng trên trường quốc tế. Yui không những được hưởng ít tài sản hơn mà còn được gả vào một gia đình nào đó thua kém chị thì chẳng phải cô ta hoàn toàn mất chỗ đứng hay sao?
Nghĩ đến đó, Yuri không khỏi cười thầm đắc ý.
"Hơn nữa, Yui hiện rất yêu Shukasa. Khi biết chuyện người cô ta yêu đến nhường vậy lại bị chị gái cướp mất, chẳng phải rất suy sụp hay sao?" - Yuri cười thầm. - "À không, có cách khác hay hơn. Nếu mình kích động cô ta, khiến cô ta phải tòi ra toàn bộ chuyện trước toàn bộ khách mời, hẳn chủ tịch Satake sẽ rất tức giận. Biết chọc cho bản tính hổ báo cô ta trỗi dậy, cô ta hoàn toàn sẽ mất hết tất cả. Nếu Shukasa không yêu đại tiểu thư, Yui lại giận anh ta vì phản bội mình thì chẳng phải cơ hội đã đến tay mình hay sao?"
Trong đầu Yuri hiện lên hàng trăm kế hoạch mưu mô hiểm độc. Mối nhục nhã đó, nó thề sẽ trả thù gấp trăm lần.
Yuri xoay người, mở chiếc bóp màu hồng công chúa đó, lôi ra chiếc smartphone màu trắng. Nó bắt đầu quay số, rồi đưa lên tai nghe. Sau vài hồi chuông ngân, đầu bên kia là một giọng nói điêu ngoa đáp lại:
"A, tiểu thư à? Không phải giờ này cậu đang tham dự tiệc cùng với Hanagato Shukasa của cậu sao? Gọi cho tớ chi vậy?"
- Asai, bớt châm chọc nhau đi! - Yuri cau mày thoáng giận dữ, nhưng rồi vội gạt cho qua để vào việc chính. - Này, có phải cậu có người anh trai hơn cậu tám tuổi đang làm việc cho một tờ báo không?
"À, cậu hỏi anh Asuke hả?" - Asai vừa giũa móng tay vừa trả lời có vẻ hời hợt. - "Đúng rồi. Nhưng là trang báo mạng chứ không phải báo giấy đâu. Cậu biết trang web Hot Sunday không? Đấy, trang báo mạng hot nhất hiện nay, ai cũng xài cả, đặc biệt là giới thượng lưu và tuổi trẻ."
- À, vậy thì tốt quá. Nè, cậu gọi anh cậu đến đây đi, mang thẻ phóng viên với mấy đồ nghề luôn. Có tin hot lắm, hứa hẹn sẽ mang lại lợi nhuận cao lắm đó. - Yuri tỏ ra mừng rơn.
"Hả, chuyện chi vậy? Kể nghe coi." - Chúa tám chuyện gặp nhau, Asai tỏ ra vô cùng háo hức.
- Để mai đi, tớ kể cho. Còn giờ lôi anh cậu đến đây mau, kẻo hối hận. - Yuri hối thúc, nghe có vẻ gấp gáp.
"Được rồi mà. Nhưng họ có cho phóng viên vào không?" - Asai tỏ ra hơi băn khoăn.
- Có! Trời ạ! Nhanh lên đi, không thì trễ mất. À quên, dặn anh cậu đến khoan vội. Gặp tớ cái đã, rồi tớ sẽ cho anh cậu biết phải làm gì. Nghe này, nếu vụ này ngon, anh cậu không những được hưởng hoa hồng từ trang báo đó mà tớ còn thưởng hậu hĩnh nữa cơ. Và cả cậu nữa, chuẩn bị ăn chơi nhảy nhót một bữa đi! - Yuri cười khẩy.
"À, nói rồi đó nha? Được rồi, tớ gọi anh Asuke đây! Có lẽ nửa tiếng nữa anh ấy qua!"
- Ừ rồi, nhanh lên đi. Tớ cúp đây.
Khóa màn hình điện thoại lại, Yuri không khỏi cười khúc khích đầy mưu mô.
- Yuri à... cậu đi đâu vậy? Tôi tìm cậu mãi. - Vừa bước trở lại sảnh, một đứa con trai chặn đường nó. Trông anh ta có vẻ trạc tuổi Yuri, nhưng lại tỏ vẻ cung kính.
- Cậu thôi bám lấy tôi được không hả Kazuto? Tôi phát ngán việc phải nhìn mặt cậu hằng ngày quá rồi. - Yuri nhăn nhó với anh ta, khoát tay bỏ đi. - Tôi đâu có phải là con nít đâu, đừng khiến tôi phải nổi giận!
- Tôi xin lỗi... - Kazuto cúi mặt, nhưng vẫn đi theo sau nó, một cách im lặng và cung kính.
Một bầu không khí im lặng bao trùm hai người dù xung quanh có ồn ào và náo nhiệt thế nào đi chăng nữa. Một con người đi trước, tà váy màu hồng nhạt khẽ bay nhẹ theo từng bước đi. Đôi môi nó cười, nhưng ánh mắt lại gằn rõ sự hận thù sâu sắc. Một con người đi sau, cúi đầu, tâm thế như chuẩn bị để cô gái kia có thể ra lệnh bất cứ lúc nào.
Nhưng bỗng, một giọng nói vang lên thật lớn đã chặn ngang dòng suy nghĩ của mỗi người.
- A! Bà chị già! Tìm mãi mới thấy! - Touma khi thấy Yuri đi ngược lại với mình thì không khỏi ngạc nhiên hét lên. Nhóc ta đuổi theo nó, nhưng nó lại biến mất khỏi tầm mắt. Tư dinh Satake rộng quá, nhóc đã chạy khắp nơi tìm. Suốt ba mươi, bốn lăm phút cuối cùng cũng gặp được nó ở đây.
Yuri khẽ ngoảnh đầu nhìn. Không phải một ai to cao mà là một cậu nhóc với giọng nói còn chưa vỡ. Khuôn mặt lạnh lùng, nó đáp:
- Chuyện gì vậy, cậu nhóc phi công trẻ? - Ánh mắt sắc lẹm, giọng nói lạnh băng của Yuri khiến Kazuto lạnh sống lưng. Anh ta bất giác lùi lại phía sau nhìn nó.
Riêng Touma, nhóc ta tỏ ra cực kì bình thường, mà chống nạnh đối diện với nó - một cô gái cao gấp đôi nhóc. Dù chưa vỡ giọng, nhưng nhóc ta đối đáp vô cùng kiên cường:
- Tại sao vậy? Bà chị... không giống bà chị của hôm trước nữa? Bà chị thay đổi rồi sao? - Nét mặt của Touma như chứa đựng một sự tiếc nuối.
Yuri khi nhìn ánh mắt long lanh của nhóc thì không khỏi xao động. Nó khẽ nuốt khan, đáp:
- Tôi tưởng đã trả lời nhóc câu hỏi này rồi chứ? - Môi nó thoáng vẽ lên một nụ cười giả tạo. - Tôi vẫn là tôi thôi, một con người xảo trá như vậy. Nhóc nghĩ nhóc là ai mà có thể hiểu hết con người thật của tôi?
- Đừng gọi tôi là nhóc! - Bỗng bỏ qua lời nói của Yuri, Touma hét lên.
- Không là nhóc thì là gì? Hạt mít này! - Yuri khẽ cười khẩy. - Nhóc muốn tôi gọi nhóc là gì?
Touma im lặng một chút, vẫn nhìn nó đầy nghiêm túc, rồi buông ra một câu khiến cả Yuri lẫn Kazuto đều ngã ngửa:
- Gọi "anh" đi! - Nhóc thẳng thừng yêu cầu.
___ooo___
END chapter .