Tại một toả nhả bỏ hoang:
Cô đang nằm ở dưới đất trong một căn phòng đang xây dở, vật liệu thì vất ngổn ngang.
- Cộp cộp cộp - tiếng giày cao gót vang lên, ả bước vào và tiến đến gần cô.
- Bụp - ả không thương tiếc đả cô một cái thật là mạnh.
- Hụ...hụ - cô tỉnh lại ho vài tiếng rồi chống tay ngồi dậy.
- M...ày, mày cử động được sao. Không thể nào - ả hoảng sợ lùi lại vài bước, miệng thì lắp bắp không nói lên lời.
- Sao vậy, chị bất ngờ khi thấy tôi cử động được như bình thường sao. Vỗn dĩ tôi không có sống như người thực vật, là tôi cố ý giả bệnh thôi - cô nhìn ả cười đắc trí nói.
Dải phân cách: Nhớ Lại
Trước phòng cấp cứu:
Cô mở mắt ra và nhìn thấy mọi người xung quanh mình, cô thật sự rất vui mừng vì mình giống như từ cõi chết trở về vậy, cô muốn ngồi dậy và ôm chầm lấy mọi người. Nhưng mà cô lại suy nghĩ lại, cô muốn kẻ hại mình phải tự nộp mạng. Vậy nên cô quyết định nằm yên và giả làm người thực vật.
Tại phong bệnh vip:
Cô đang được bác sĩ khám và trong phòng chỉ có cô và bác sĩ thôi.
- Bác sĩ, tôi có thể nhờ bác sĩ một việc được không - cô vẫn nằm yên nhìn bác sĩ và cất tiếng nói.
- Hàn tiểu thư, cô nói được sao. Để tôi sẽ thông báo cho lão gia và phu nhân - vị bác sĩ bất ngờ nói, rồi định đi ra ngoài.
- Khoan đã, đừng thông báo cho họ biết - cô ngồi dậy nói.
- Có chuyện gì sao, cô có thể nói cho tôi biết được không - vị bác sĩ tiến lại gần cô nói.
- Chuyện dài lắm, tôi sẽ kể sau. Bây giờ tôi muốn bác sĩ giúp tôi giả bệnh - cô kiên quyết nhìn bác sĩ nói.
- Thôi được rồi tôi sẽ giúp tiểu thư, giờ cô hãy nằm xuống đi - vị bác sĩ gật đầu đồng ý nói.
Hiện tại:
Mặt ả đen lại khi biết mình đã dính bẫy của cô, người ả run lên.
- Sao hả, không ngờ tới chứ gì. Chị có biết tại sao tôi làm như vậy không, vì tôi muốn bắt kẻ đã hại mình, mặc dù tôi biết đó chính là chị. Nhưng mà tôi không muốn kết án ai mà không có bằng chứng, giờ thì có rồi chính chị đã tự nộp mạng - cô tự đắc nói.
- Ha ha ha, mày đúng là giỏi khi đã lừa được tao và tao cũng phải công nhận là mình sơ xuất để một đứa như mày lừa. Nhưng mà mày cũng không thông minh lắm, mày không biết là theo tao tới đây thì không có đường về hay sao - ả cười thật lớn và chỉ vào mặt cô nói.
- Tất nhiên là tôi biết, nhưng tôi vẫn làm. Bởi vì tôi còn muốn biết một điều nữa - cô vẫn bình thản nhìn vào mắt của ả nói.
- Mày muốn biết điều gì - ả ta nhíu mày thắc mắc hỏi.
- Điều tôi muốn biết là, tại sao chị thành con người như vậy - cô nhìn thẳng vào mắt ả nói.
- Mày hỏi vậy là sao, tao vẫn là tao đó thôi - ả cố lảng tránh ánh mắt của cô.
- Tôi biết chị vốn dĩ không phải người như vậy - cô vẫn đều giọng nói cố tìm ra câu trả lời từ ả.
- Mày đừng ra vẻ như hiểu tao lắm như vậy - ả tiến gần lấy tay bóp cằm cô rồi gằn giọng nói.
- Tôi không hiểu, đến chính bản thân mình tôi còn không hiểu. Nhưng tôi biết chị vốn dĩ không phải người như vậy - cô không ngại nhìn thẳng vào mắt ả nói. Đôi mắt cô xoáy sâu vào đôi mắt của ả.
- Được, nếu như mày thật sự muốn biết. Thì tao sẽ nói cho mày bết, vì khi nghe xong cũng là lúc mày sẽ biến mất khỏi thế giới này - ả buông cằm cô ra rồi đứng dậy nói.
Dải phân cách: Quá Khứ
Tại biệt thự lâm gia:
Trong một căn phòng màu hồng:
Có một người phụ nữ đang ngồi đọc truyện cho một cô bé tầm - nghe, nhìn cô bé xanh xao ốm yếu đang nằm trên giường nghe mẹ mình kể truyện và cô bé đó chính là Nhược Hy.
- Mẹ ơi, tại sao công chúa nào cũng được gặp hoàng tử vậy mẹ - cô bé nhẹ giọng hỏi.
- Tại vì các công chúa tốt bụng, hiền lành và lương thiện đó có - người phụ nữ nhẹ nhàng nói.
- Vậy cứ tốt bụng, hiền lành và lương thiện thì sẽ được gặp hoàng tử hả mẹ - cô bé hơi nghêng đầu nói.
- Uk, đúng vậy đó con. Khi mà ta biết quan tâm giúp đỡ người khác thì hạnh phúc sẽ đến với ta - người phụ nữ ôm cô bé vào lòng nói.
- Vậy lớn lên con sẽ là một người lương thiện, để chở thành công chúa và gặp được hoàng tử của mình - cô bé hồn nhiên nói.
- Con vẫn luôn là công chúa của mẹ - người phụ nữ xoa đầu cô bé nói.
- Cộc cộc cộc - tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi - người phụ nữ nói.
- Cạch, ra thưa phu nhân có một người phụ nữ cần gặp phu nhân - một cô người làm nói.
- Tôi biết rôi, tôi sẽ xuống liền. Tiểu Hy con nằm đây nghỉ ngơi cho mau hết bệnh đi, lát nữa mẹ sẽ lên với con nha - người phụ nữ quay ra chỗ cô bé nói rồi đắp chăn ngay ngắn cho cô bé.
- Mẹ gặp khách xong rồi nhanh lên với Tiểu Hy nha - cô hồn nhiên nói mà không biết rằng đó là lần cuối cô gặp mẹ.
phút sau:
Cô từ từ mở mắt nhưng không thấy mẹ đâu, cô liền ngồi dậy và xuống giường.
- Cạch - cô với tay mở cửa phòng và đi ra ngoài.
Cô đi được nửa cầu thang thì thấy mẹ cô đang nói chuyện với một người phụ nữ đứng bên cạnh là một cô bé trạc tuổi cô.
Cô nhìn thấy người phụ nữ kia giống như đang thách thức mẹ cô vậy. Rồi đột nhiên cô thấy mẹ mình ngất xỉu, cô vội chạy xuống với mẹ.
- M...ẹ ơi, m...ẹ tỉ...nh lại đ...i hic...hic - cô khóc lớn ôm lấy mẹ mình, còn người phụ nữ kia vẫn bình thản và không có ý muốn giúp.
Tại bệnh viện:
Cô đang ngồi một mình ở hành lang bệnh viện và không có ai bên cảnh cả, nhìn cô rất đáng thương.
Cửa phòng cấp cứu mở và mẹ cô được đẩy ra ngoài.
- Me ơi, m...ẹ ma...u d...ậy đi mẹ đừ...ng ngủ nữ...a mà - cô thấy mẹ được đẩy ra thì vội chạy lại chỗ mẹ khóc.
- Cháu bé, ba cháu đâu mà để cháu một mình như vậy. Mẹ cháu sẽ không tỉnh lại nữa đâu - mẹ cô được các y tá đẩy đi, còn cô bị một cô y tá giữ lại hỏi.
- Không mẹ cháu sẽ dậy mà, cô là người xấu cô nói rối - cô nói rồi chạy theo mẹ của mình.
Tại nghĩa trang:
Cô cầm một bông hồng trắng đứng trước mộ của mẹ mình, cô không khóc nữa mà chỉ đứng nhìn hình của mẹ mình được khắc trên mộ. Từng người tham gia lễ tang ra về chỉ còn cô và ba vẫn đứng đó.
- Tiểu Hy, chúng ta về thôi nếu không con sẽ ốm đó - ba cô ôm lấy cô nói.
- Hic...hic, ba ơi - bây giờ cô mới khóc, cô khóc thật lớn. Liệu ông trời có nghe thấy không.
Tại biệt thự lâm gia:
Cô đang đứng trước người phụ nữ đã hại chết mẹ mình, bên cạnh người phụ nữ đó vẫn là đứa bé gái đó.
- Tiểu Hy, đây là dì Bạch Ngọc và bé Bạch Tuyết. Dì Bạch Ngọc sẽ là mẹ mới của con, còn bé Bạch Tuyết sẽ là em gái của con. Con có vui không - ba cô vui vẻ giới thiệu.
- Tiểu Hy bắt đầu từ bây giờ chúng ta sẽ là gia đình nha con - ả Bạch Ngọc giả tiến lại gần chỗ cô rồi cười bằng một nụ cười giả tạo.
- Đi ĐI, BÀ KHÔNG PHẢI CỦA MẸ TÔI - cô hét lớn rồi chạy lên phòng của mình.
Dải phân cách: Hiện tại
- Tao hận bọn họ, tao hận lũ giả nhân giả nghĩa đó - ả tức giận nghiến răng nói.
- Nhưng ít ra ba chị vẫn thương chị - cô nhìn ả nói.
- IM ĐI, Mày thì biết cái gì chứ, ông ta cũng chỉ là kẻ giả tạo mà thôi - ả tức giận quát.
- Ý chị là sao, tôi không hiểu - cô nhíu mày khó hiểu nói.
- Đầu tiên tao cũng nghĩ như mày, nghĩ rằng ông ta thương tao. Nhưng mà đến khi tao tuổi thì mới biết được bộ mặt thật của ông ta - ả nghiên răng nói ánh mắt đầy thù hận.