Lục Tử Anh nói xong liền nhìn xuống hướng một cô gái đeo headphone ( Nguyệt: cứ cho là đồ nghe phone) mà nhìn ra ngoài cửa sổ.Nàng ta kinh ngạc một hồi nhưng vẫn giữ lại được dáng vẻ thường ngày.
" Hàn Khả Hy cô vẫn như vậy à?? Nhìn cái bản mặt của cô là tôi chịu không nổi rồi. Thật là một sỉ nhục to lớn của Hàn gia." Lục Tử Anh khoanh tay hướng phía bàn của Mặc Yên Nhiên giọng đầy kiêu ngạo nói.
Vẫn như cũ, không hề có tiếng đáp lại chỉ còn hơi thở hô hấp của người, mặt Lục Tử Anh tràn đầy hắc tuyến.
" Nè, nè tôi nói gì cô không nghe ư?? Hay bị điếc rồi?? Năm đó cũng chỉ vì sự ép buộc của gia gia tôi thôi đó nha. Tôi cũng không thèm kết giao với loại người như cô" Lục Tử Anh tức giận nói không khống chế được cảm xúc của nàng.
Lần này cũng như lần trước, Mặc Yên Nhiên bỏ ngoài tai những lời Lục Tử Anh nói. Nàng cũng không rảnh hơi để nói với loại người như vậy, chỉ phí nước bọt nói với loại người ngu ngốc, đần độn thôi.( Nguyệt: ý của Nhiên Nhiên là không muốn đối đáp với Tử Anh, chỉ phí lời để nói với loại người ngu ngốc như Tử Anh thôi; Tử Anh: nè, nè bà cô!! Ai ngu ngốc hả nói lại coi đạp mạnh vào bàn; Nguyệt: cúi đầu không có gì đâu ạ, em, em đang nhìn bầu trời, hôm nay trời đẹp quá ha nha chị chạy mất tăm hơi nghĩ thầm: kế chạy là thượng sách; Tử Anh: bà cô đi đâu đó lại đây coi...; Nguyệt: ...)
Lục Tử Anh không chịu được nữa, ánh mắt càng ngày càng có ác ý:" Đồ vô giáo dục, con mẹ nó!!" Lục Tử Anh tức giận chửi thề.( Nguyệt: má này gớm =.=)
" Cô nghĩ cô là gì?? Nếu nói gì về tôi cũng được nhưng tôi không cho phép cô nói về mẹ tôi, tôi không phí lời nói chuyện với kẻ ngu " Mặc Yên Nhiên lên tiếng, nàng cấm ai nói về mẹ của " Hàn Khả Hy" cũng như mẹ nàng.
" Cô... cô nói ai ngu" Lục Tử Anh phát tiết chỉ ngón trỏ vào hướng Mặc Yên Nhiên.
" Ai nhận thì là người đó" Mặc Yên Nhiên nhún nhún vai nói. Không hề để Lục Tử Anh vào mắt, với lại Lục Tử Anh lần đó cũng tại nàng ta ( LTA) " vừa ăn cướp vừa la làng" khiến nàng ( HKH) bị " dạy dỗ".
" Hừ!! Cô liệu hồn đó" Lục Tử Anh giận quá hóa ngốc không nói nên lời. Cả lớp nhìn người họ với lại nghe hai người họ nói, các học sinh cũng không dám tin Mặc Yên Nhiên này cũng lớn mật với tiểu thư của Lục gia, mà Lục Tử Anh này lại chính là bạn ấu thơ của Mặc Yên Nhiên. ( Nguyệt: ủa?? Từ khi nào Nhiên Nhiên chơi với loại người như Tử Anh vậy ta?? Ta nhớ không lầm Nhiên Nhiên chỉ chơi với Thi Thi ở kiếp này thôi mà ta. Chắc phải cho Nhiên Nhiên cách xa ả ta ra mới được...)" Em học sinh này mau vào chỗ ngồi còn trống đi, đến giờ vào tiết rồi đó, làm phiền em" giáo viên bộ môn không dám đụng tới những thiếu gia, tiểu thư của các gia đình giàu nên chỉ nhắc nhở.
Mặc Yên Nhiên không hề ngẩng đầu lên nhìn Lục Tử Anh, dài dòng với loại người như nàng ta ( LTA) thì nàng cũng như người nói chuyện với chó. ( Nguyệt: Nhiên Nhiên phân tích loại ngườ của Tử Anh đâu ra đó, ghê thật chắc sau này có phỏng vấn nhân vật ta không dám phỏng vấn Tử Anh đâu lau mồ hôi)
Giờ học ai cũng căng thẳng với sát khí tức giận của Lục Tử Anh đang bùng lên nhưng giờ học nó cũng đã kết thúc.
" Hàn Khả Hy cô muốn chết ư?? Bản tiểu thư không cho phép cô dụ dỗ anh hai tôi" Lục Tử Anh bước tới bàn của Mặc Yên Nhiên. Chửi này chửi nọ như chưa từng được chửi.
" Làm ơn im dùm, lải nhải như chó vậy đó" Mặc Yên Nhiên đứng lên để mặc Lục Tử Anh đang ngơ ngác ở đó. Nàng cầm theo cái headphone đi lên sân thượng trường.
Lúc này đây, nàng chỉ có một mình, giọng hát cất lên say đắm lòng người nhưng không ai biết rằng chất chứa trong giọng hát đó chính là một mảnh cô đơn. Nàng vẫn mãi cô đơn, nàng vốn là một ngôi sao sáng giá nhất trên hàng vạn ngôi sao khác nhưng vì chính cái sự sáng giá ấy, nàng cũng phải lấy cái gọi là cô đơn. ( Nguyệt: Nhiên Nhiên nghĩ nghĩa là nói về nàng kiếp trước á, chỉ vì Nhiên Nhiên quá thiên tài giữa hàng vạn người nên Nhiên Nhiên phải chịu sự ganh ghét của mọi người
" Ai ở đó, mau bước ra" Mặc Yên Nhiên dù đang suy nghĩ nhưng tính cảnh giác của nàng vẫn luôn duy trì.
" Haha... không ngờ lại bị cô gái xinh như tiên nữ này thấy được, cô em tên gì học lớp nào??" Một đám người bước ra cười ngông cuồng nói. Họ làm theo lời sẽ được thưởng nên nhiệm vụ này họ không thể bỏ qua, huống hồ gì chỉ là thân nữ sinh thì sao kháng cự lại người to con như họ.
" Không ngờ trường này ngoài " nữ thần" và " cô gái ấy" thì cũng có người đẹp hơn bọn họ" một nam sinh đi kế bên nói.
" Ừ đúng đó!! Mồi ngon dâng tận miệng rồi không ăn mới lạ" một tên nam sinh khác nói. Nuốt nước miếng nhìn Mặc Yên Nhiên.
" Tụi bay đâu, mau trói cô gái này lại " tên đứng đầu ra vẻ thống lĩnh uy nghiêm nói nhưng tâm trí hắn đang tưởng tượng thân hình không mảnh vải của nàng. ( Nguyệt: đồ vô liêm sỉ, dám làm gì Nhiên Nhiên nhà ta thì... thì... ta đánh chết các ngươi)
" Dừng lại. Ai sai các ngươi làm" Mặc Yên Nhiên không chút hoảng sợ nói.
Nàng biết rõ là đám người này đi theo nàng . Từ hồi sáng để giờ nàng đã thấy có lấp ló một đám người lén đi sau lưng nàng. Nàng cũng không lên tiếng vì nếu chưa bắt được người ra lệnh bọn họ thì nàng cũng không để bọn họ toàn mạng trở về.
" Aizz... cô em cuối cùng gì cũng sẽ phục vụ bọn anh thôi, thôi thì bọn anh nói trước người ra lệnh cho bọn anh là Từ Niên Di, nữ thần trường này chắc em cũng biết rồi chứ" tên đứng đầu nói, đôi mắt tràn đầy tia dục vọng nhìn nàng.
Từ Niên Di, lại là nàng ta. Nàng đã muốn tránh xa lắm rồi mà không được, muốn diệt nàng ư?? Não của Từ Niên Di chắc có vấn đề rồi, lần này nàng không thể tha thứ cho nàng ta được, nợ này nàng sẽ khắc ghi.
Một thân hình mảnh khảnh đứng đó giữa ba tên to con đang lao vào. Bọn hắn cười đắc ý tưởng tượng đến ghi nàng bị bọn hắn làm nhục với số tiền khổng lồ chuẩn bị có thì tia dục vọng trong mắt bọn họ càng ngày càng đậm thêm.
Nhưng không như kết quả bọn họ tưởng tượng...
Mặc Yên Nhiên một cước đạp văng tên đứng đầu, miệng hắn phun ra máu nằm ôm bụng. tên còn lại thấy vậy liền như rùa rụt cổ nhưng cứ nghĩ chắc thủ lĩnh bọn họ hôm nay mệt mỏi nên thay vì tia hoảng sợ thì thay đổi chính là khuôn mặt hưng phấn .
Nàng hai ngón tay luồng lách qua thân thể hai tên này liền ấn vào những nơi mà chỉ những người về võ thuật mới biết rõ. tên đó thân thể như nứt rời khỏi mình liền té xuống đất.
" Cô... cô... làm gì bọn tôi" một tên thân thể không thể cử động được, cà lăm nói.
" Tôi chỉ ấn huyệt đạo vào những nơi máu lưu thông để các người như nửa sống nửa chết thôi" Mặc Yên Nhiên nói xong liền quay bước đi mặc kệ bọn họ đau đớn dở sống dở chết đến nhường nào.
Lúc này đây, có một nam thanh niên đứng đằng sau cánh cửa chứng kiến toàn bộ cũng không khỏi kinh ngạc...
----------------oo-------------------
Nguyệt: phù... cũng xong một chương. Chương sau sẽ là chương nói về Lục Hướng Hàm và Lục Tử Anh. Haizzz... Thần Thần dạo này đi chơi khắp nơi nên cũng chuẩn bị xuất hiện với Từ Gia Minh rồi.