Thay Đổi Số Mệnh Nữ Phụ

quyển 1 chương 37: nguy hiểm (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này Mặc Yên Nhiên và Độc Cô Thiên Tuấn đã bước lên xe và đi tới nơi mà hắn đã dự định.

Bầu không khí im lặng bao trùm cả hai người và người tài xế lái xe. Ai cũng không biết đôi bạn thân này còn có một việc quái lạ là ít khi nói chuyện trên xe, cả tên tài xế cũng vậy. ( Lam: đoạn này hơi bị nhảm:v)

phút sau ~~

" Cô chủ, cậu chủ đã đến nơi " Tên tài xế dừng xe lại, điệu bộ nhanh chóng bước ra khỏi xe và mở cửa xe cho hai người.

" Đây là đâu??" Bước xuống xe, nhìn cảnh tượng xung quanh, Mặc Yên Nhiên cũng phải là có chút nhức tai vì nơi đây thật ồn. Cánh tay trái che khuôn mặt lại vì ánh nắng quá chói chang mà nàng lại không thích ánh nắng mặt trời đang nóng hừng hực cho lắm.

" Đây là công viên Hồ Thủy Lợi do bên nhà tớ điều hành " Tuy không ghét gì nắng nóng nhưng hắn phải nói thật bây giờ là lúc Mặt Trời đang tỏa nhiệt nóng nhất. Mà nơi xe của họ dừng lại là ở bên ven đường lại không nóng mới lạ!!!!!

" Công viên Hồ Thủy Lợi chơi vui lắm sao??" Mặc Yên Nhiên đi đến dưới gốc cây gần cổng mà đứng. Lấy một cái khăn ra lau những giọt mồ hôi đang chảy xuống.

" Công viên Hồ Thủy Lợi dành cho mọi độ tuổi. Có các trò chơi như cối xoay gió, đu quay dây,.... còn có trò chơi đang được nhiều người chơi nhất là tàu lượn siêu tốc trên cạn và tàu lượn siêu tốc xuyên lòng biển......" Vừa nói, Độc Cô Thiên Tuấn vừa lấy bản đồ bao quát bên trong của công viên Hồ Thủy Lợi đưa cho Mặc Yên Nhiên xem.

Khẽ cau mày, Mặc Yên Nhiên lúc này ngạc nhiên với tấm bản đồ mà Độc Cô Thiên Tuấn đưa cho. Dài, phải nói là rất dài!! Diện tích của công viên Thủy Lợi có tổng cộng là mấy chục km. Nàng còn không ngờ gia thế của thân thể chủ nhân cũ của Độc Cô Thiên Tuấn bây giờ lại phải nói là hơn Hàn gia mấy lần.!!!!!

" Bây giờ vào trong thôi " Vì biết rõ Mặc Yên Nhiên đang nghĩ gì, Độc Cô Thiên Tuấn chỉ mỉm cười rồi dắt tay Mặc Yên Nhiên đi vào trong công viên.

Tên tài xế thấy như vậy cũng không nói gì. Chờ khi bóng hai người đi xa khuất, tên tài xế mới bước lên xe và phóng đi.

" Vé đâu thưa cô, cậu??" Đang chuẩn bị gần như là sắp vào trong công viên, chợt một nhân viên thu vé vào cổng tức giận hỏi. Lúc này, những người đi trước và đi sau Mặc Yên Nhiên với Độc Cô Thiên Tuấn lại thì thầm bàn tán . Đi vào trong tại sao lại không đưa vé?? Nhìn bọn họ cũng đâu có miếng vải rách nào đâu, cũng là dân có chút tiền đấy ~~~

Độc Cô Thiên Tuấn không nói gì, móc từ trong cái bóp tiềm của hắn ra một tấm thẻ màu vàng kim ra rồi mỉm cười đưa cho người thu vé cổng.

" A.... thành thật xin lỗi cậu chủ!! Xin đừng đuổi việc tôi.... tôi còn có mẹ già và con nhỏ ở nhà nữa. Chỉ có công việc này tôi mới có miếng cơm, áo mặc để nuôi sống được gia đình tôi. " Người thu vé cổng nhìn thấy dòng chữ ghi trên chiếc thẻ màu vàng kim mới hoảng hốt và nhớ ra hành động vừa rồi. Trêu au không trêu, trêu vào những người không nên trêu thì cũng biết hậu quả như thế nào rồi!! Người thu vé cổng cứ thế mà cúi đầu xin lỗi hai người họ. Mà không biết mọi người xung quanh lại bàn tán nhiều hơn.

" Tôi không có phải như người đáng kính của mấy người, tôi không có hứng thú để đuổi việc anh!!" Độc Cô Thiên Tuấn xoay lưng lại mà nói, hắn không phải là dạng người chỉ vì chút thiếu kiên nhẫn mà xảy ra án mạng. Nếu như không phải còn có Mặc Yên Nhiên ở đây thì cái mạng nhỏ nhoi của tên thu vé cổng đã không còn từ mấy phút trước rồi.

" Cậu có nghe gì không?? Cậu chủ trong lời cái anh thu vé nói đó...." khi hai người Mặc Yên Nhiên và Độc Cô Thiên Tuấn đi vào trong để chơi các trò chơi thì những tiếng rầm rồ từ bên ngoài từ nhỏ càng ngày càng lớn. Một cô gái nhìn theo cái bóng xa vời của hai người họ rồi thì thầm với cô bạn đi chung với cô ấy.

" Có!! Nếu nói là cậu chủ thì rất có nguy cơ là cậu chủ đó lắm " cô gái đi chung đáp lại cô gái mới hỏi.

" Thôi!! Kệ đi, chuyện người ta mình đừng xía vào " cô gái đầu tiên nói qua loa cho qua chuyện nhưng trong lòng lại đang rất hiếu kì hai chữ " cậu chủ ".

Lúc này đây, có một người đàn ông tầm năm mươi mấy tuổi đứng từ xa nhìn thấy cảnh tượng này cũng không thoát nổi hai chữ ngạc nhiên. Lão đã sống ở đây năn rồi mà ai có thể làm cho người thu vé cổng vốn hống hách lại phải cúi đầu mà xin lỗi cậu trai và cô gái vừa rồi?? Rốt cuộc trên chiếc thẻ vàng kim đó ghi gì??

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio