Hai người, một người thì tâm bình tĩnh, một người thì lại rất nhộn nhịp khiến cho người xung quanh cũng nghĩ rằng họ là một cặp đôi mới quen nhau và đang dẫn nhau đi chơi ở nơi đây. Nhưng không ai nghĩ Mặc Yên Nhiên nhộn nhịp là vì lần đầu tiên được thấy tận mắt các trò chơi mới lạ ở thế giới này. Còn Độc Cô Thiên Tuấn tâm vẫn bình tĩnh là vì cảnh vật đã quá xa lạ và nơi đây vốn dĩ là thuộc chủ nhân thân thể cũ. Mặc Yên Nhiên nhìn qua hắn, hắn mới khẽ nở nụ cười. Nếu không có cô ấy ở đây thì không bao giờ hắn mới chịu cười.
Sau khi mua vé xong, Mặc Yên Nhiên và Độc Cô Thiên Tuấn xếp hàng đợi chờ vì thời gian tàu lượn siêu tốc xuyên lồng biển khởi động lần còn phút. Không như những người khác phải luồng lách chen vào để lên hàng ghế đầu thì Mặc Yên Nhiên và Độc Cô Thiên Tuấn vẫn đứng đó. Khuôn mặt vốn lạnh lẽo lại tràn ngập sự hiếu kì và hạnh phúc. Nhìn thấy nụ cười và sự hạnh phúc của người hắn thầm mến, trái tim hắn lại càng đập loạn xạ và không thể thiếu phần co thắt lại vì...... thời gian không còn nhiều.
" Xin mọi người đừng chen lấn, xô đẩy nhau. Hàng ghế còn tới ghế lận ạ!!"