- Đồ ngốc này, đây có thể là chuyện làm bừa được sao? - Hanagato Yuko cốc nhẹ đầu Yui, gương mặt tỏ vẻ không hài lòng. - Lẽ ra con thấy mình trễ kì, hoặc cơ thể có thay đổi lạ thì phải đi khám ngay chứ? Chín tuần rồi mới biết sao?
Yui ái ngại cười xòa. Tất cả những gì cô thông thạo đều thuộc về kinh doanh, những vấn đề liên quan mật thiết đến phụ nữ lại chẳng rõ. Cô có thai cũng không biết, chỉ thấy mình dạo này khó ăn, dễ chóng mặt buồn nôn, lại bị trễ kì, nên mới gọi bác sĩ tư đến nhà làm xét nghiệm. Cuối cùng lại có tin vui này.
Tuy cha mẹ chồng cô có vẻ không hài lòng về sự bất cẩn của cô, nhưng Yui nhìn thấy rõ sự hưng phấn và hạnh phúc không thể che giấu của hai người. Shukasa là người con trai duy nhất của họ, anh lại bị bệnh nan y khiến họ càng đau đớn. Đến tuổi này cha mẹ chồng cô đều muốn có cháu bế, nhưng bệnh tình con trai nguy kịch khiến họ chẳng thể nghĩ xa hơn. Anh bỏ đi biệt tích, họ không dám ngờ trước khi đi lại để lại dòng máu cốt nhục cho người vợ.
- Yui, từ nay con đừng đến công ti nữa. - Hanagato Yuko nghiêm giọng. - Ba tháng đầu rất dễ bị sảy thai, đi lại nhiều rất nguy hiểm. Cũng chuyển từ lâu đài về đây sống đi để ta tiện chăm sóc, con sống một mình lỡ có chuyện gì lại lo không kịp.
- Mẹ à, tập đoàn thật sự đang rất bận rộn. - Yui làm mặt mếu máo. - Các dự án lớn đều đang bước vào giai đoạn cuối, nếu con ở nhà thì thật sự...
- Yui, con phải hiểu đây là đích tôn của gia tộc Hanagato, nó rất rất quan trọng vì con sẽ rất khó để có cơ hội mang thai lần hai vì Shukasa tạm thời biệt tích rồi. - Yuko nghiêm giọng cắt ngang lời cô. - Ta đã không được ở gần con trai, thế nên cháu nội ta nhất định phải được chăm sóc tử tế.
- Con biết rồi. Con sẽ chuyển về đây sống. - Yui xụ mặt. - Nhưng con hy vọng con vẫn có thể điều hành công ti ở nhà. Trợ lí của con sẽ giúp con điều hành trực tiếp.
- Được, nhưng đổi lại con phải đáp ứng yêu cầu về ăn ngủ điều độ của ta. Không được thức quá khuya, không được bỏ bữa, chế độ dinh dưỡng ta đưa ra con phải ngoan ngoãn nghe lời.
Một người có thói quen thức khuya và ăn muộn như Yui vừa nghe đã thấy phiền phức, nhưng biết làm sao được, giờ cô không chỉ có một mình cô, phải chăm sóc thật tốt.
- Thời gian tới ta sẽ lên công ti. - Hanagato Junkasa suy nghĩ đăm chiêu một lúc rồi nói. - Con dâu đã làm quá nhiều cho tập đoàn và gia tộc Hanagato rồi, ta không thể phụ thuộc vào con được. Bệnh tình của ta sẽ hơi mệt mỏi một tí, nhưng điều hành sẽ không sao.
Yui gật đầu cười, cô rất không muốn phiền đến họ, nhưng bây giờ mẹ nhỏ như cô phải dành thời gian chăm sóc hình hài đang hình thành trong bụng mình, cô chắc chắn không quản nổi cả cái tập đoàn to lớn đó. Còn SYC của cô chắc có thể nhờ được chị Mai giúp đỡ.
Mẹ chồng cô âu yếm xoa bụng cô, nụ cười rất hiền từ. Yuko cảm thấy thật sự biết ơn vì đã có thể cưới được cô gái này cho con trai của bà. Lúc biết anh bị bệnh, bên nhà Kanami liền nhanh chóng hủy hôn, chỉ có cô gái này vẫn cam tâm tình nguyện. Lúc tập đoàn Hanagato lâm nguy, lại không đắn đo mà cứu lấy tập đoàn bất chấp cái giá phải trả quá đắt. Có thể thuyết phục anh đi chữa bệnh, lại có thể gồng gánh cả tập đoàn Hanagato còn phát triển nó rất tốt, bây giờ còn mang cốt nhục của anh, cô gái thông minh này sao ngày xưa bà lại có thể phủ nhận nó chứ?
Bà ôm cô vào lòng, dịu dàng, hồn hậu.
- Cảm ơn con, Yui.
Cô thoáng bất ngờ vì cử chỉ của bà, nhưng cũng ôm đáp lại bà. Tại sao cô từng sợ người đàn bà này chứ? Rõ ràng là một người rất ấm áp và đáng dựa dẫm.
- Bây giờ ta đưa con đi khám thai. Thời gian này con phải siêng năng đi khám mới được, bác sĩ cũng sẽ dặn dò con cần làm những gì.
Yui liền gật đầu vâng dạ. Cô mới xét nghiệm máu, nhưng vẫn nên lên bệnh viện siêu âm và làm các loại xét nghiệm khác nữa.
- Song thai? - Cả Yui và Yuko ngạc nhiên lặp lại, trợn tròn mắt.
- Thật lạ vì thiếu phu nhân lại để ý quá muộn đấy. - Vị bác sĩ trung niên bật cười. - Mới chín tuần bụng đã to lên như thế này, không lẽ cô nhà lại tưởng mình béo lên?
Yui cười nhạt. Cô có thể thừa nhận được sao, cô chính xác là tưởng mình béo lên!
Thật may vì thời gian qua cô bận tới nỗi bỏ tập võ. Nếu giai đoạn nhảy cảm thế này chẳng lỡ sơ ý ngã thì đúng là cả dòng họ Hanagato sẽ trách cô tới chết!
- Một đứa đã hạnh phúc lắm rồi, không ngờ lại được bế hai đứa một lúc! - Yuko bỏ quên vẻ mặt lạnh lùng bà thường mang, lại hạnh phúc sung sướng cầm chặt tay con dâu.
Yui mơ màng nhìn màn hình hiển thị siêu âm. Hai đứa bé đã dần dần có hình hài, cô cảm giác tim cô đập rạo rực trong lồng ngực, một loại cảm xúc khó tả.
Cô nhìn hai đứa bé, đó là con của cô và người cô yêu nhất, đó là dòng máu của Shukasa đang chảy trong người cô. Thật sự Yui cảm thấy mình hạnh phúc nhất, chưa bao giờ cô lại tự hào vì mình sắp trở thành một người mẹ.
Không biết khi Shukasa trở về, anh sẽ ra sao? Có thể lúc đó bụng cô rất to, anh sẽ sung sướng áp tai vào bụng cô. Cũng có thể anh trở về lúc cô ru con ngủ trong nôi, anh sẽ hạnh phúc nhảy cẫng lên khiến con cô thức giấc. Tưởng tượng thôi Yui đã cảm thấy rạo rực trong lòng rồi.
Cô vuốt nhẹ bụng mình, lại cảm giác như có động. Ở đây có những sinh thể đang dần hình thành, cảm xúc thật khác lạ.
"Chắc chắn em sẽ nuôi con mình thật lớn, Shukasa. Dù là con trai hay con gái, bọn chúng sẽ đẹp và thông minh giống như anh vậy."
Một tháng sau...
Đứa con trong bụng cô đã bước qua tuần thứ mười bốn, đã rất to. Người ta nhìn vào đều biết cô có mang, ai cũng chúc mừng.
Chuyện Shukasa tạm rút khỏi thương trường đã được công bố, giá cổ phiếu có một chút biến động nhưng ngay sau đó lập tức cân bằng vì sự thành công của Phoenix Land, bên cạnh còn vì một số dự án lớn của tập đoàn cũng thành công hơn cả mong đợi. Thiếu phu nhân Hanagato Yui được gần xa chúc phúc, riêng quà mừng thôi cũng phải xây một cái nhà kho mới chứa đủ.
Yui đang bật nhạc cổ điển, và đọc sách. Cô nghe nói mẹ bầu làm vậy sẽ tốt cho sự phát triển của thai nhi. Dạo gần đây việc công ti có Junkasa và chị Mai giúp đỡ nên Yui đâm dựa dẫm, lại muốn dành phần lớn thời gian chăm sóc con mình. Quanh quẩn trong nhà mãi cũng chán, nhưng cô lại chẳng muốn than phiền. Chăm sóc thai nhi mới là điều quan trọng nhất, cô luôn giữ cho mình tâm lí tích cực để có thể giúp con phát triển tốt.
- Thiếu phu nhân, hôm nay là hôn lễ của chủ tịch Oga Sewashi và tiểu thư Claire Laurent. Cô có muốn đi không? - Thư kí Toyama mỉm cười thông báo.
Đôi môi nhỏ nhắn của cô khẽ mở to. Thời gian trôi êm đềm quá làm cô quên khuấy mất.
- Tôi sẽ đi. - Yui ngồi dậy. - Cha mẹ chồng đều không nỡ nhìn tôi quanh quẩn trong nhà cả ngày nên chắc sẽ đồng ý cho tôi ra ngoài thôi. Giai đoạn này con tôi đã cứng cáp rồi, không sao.
Cô đi về phía phòng thử đồ, chọn cho mình một chiếc váy màu đen rất thoải mái, dặm một tí son môi là đã đủ xinh đẹp để đi ra ngoài rồi.
- Họ không chấp một bà bầu nếu có xuề xòa hơn một tí đâu. - Yui chọn một đôi giày bệt, cười sảng. - À đúng rồi, chị gọi điện cho Akako bảo con bé tôi chuẩn bị sang đón, đồng thời cũng dặn tài xế mang quà cưới tôi đã dặn từ tháng trước đến nhé.
Thư kí của cô gật đầu rồi đi ra.
Mai và Akako đã chuyển ra sống trong một khách sạn ở trung tâm để tiện chăm sóc cô và công ty của cô. Chị chưa về Pháp, cứ bảo công ty đang rảnh, đòi ở lại giúp cô cho tới khi cô sinh xong. Riêng Akako tuần tới sẽ trở về Pháp để tiếp tục năm học lớp hai.
Cha mẹ cô đã biết tất cả, từ chuyện Shukasa tạm rời đi lẫn chuyện cô có mang. Họ đều lo lắng, nhưng cũng rất yên tâm vì biết cô sống hạnh phúc như một công chúa được nâng niu. Mẹ cô cứ đòi về chăm cô, nhưng chân cha cô không đi lại được, cũng chẳng ở một mình, gần đây lại đang điều trị gan nên bà không về Nhật được. Yui hứa khi sinh xong sẽ mang cháu ngoại sang Pháp cho hai người bồng, còn căn dặn phải yên tâm vì cha mẹ chồng cô chăm sóc cô rất kĩ.
Khi đến khách sạn chỗ Akako đang ở, con bé đã rất xinh xắn đứng đợi cô ở sảnh khách sạn. Yui hạ cửa kính xuống, con bé liền lon ton chạy ra, leo lên xe ngồi cạnh cô.
Chiếc váy màu đỏ rất đáng yêu, mái tóc buông dài có cài một chiếc ribbon ở bên tai. Yui bật cười âu yếm xoa đầu cô bé.
- "Aka" trong "Akako" nghĩa là màu đỏ. Chiếc váy em đang mặc thật sự rất hợp với em.
- Tiếc ghê, chị có em bé nên ăn mặc đơn giản quá. - Akako chu môi.
- Đơn giản thì sao?
- Chú Sewashi là "tình cũ" của chị đúng không? Người ta thường bảo đi đám cưới người yêu cũ nhất định phải lồng lộn hơn cả cô dâu cơ!
Nghe cô bé ngây thơ nói, Yui thoáng ngây ngốc nhưng rồi phá lên cười ha hả.
Cô không đến mức là xuề xòa, vì tuy là mẹ bầu nhưng Yui vẫn rất chăm sóc cho vẻ ngoài. Ngoài cái bụng to lên, cô không bị béo quá so với hồi trước, da dẻ vẫn rất láng mịn.
Chỉ có cô không mặc được những chiếc đầm dạ hội bó sát mình thường mặc, chiếc váy đen hôm nay tuy rộng nhưng vẫn rất sang trọng và lịch sự.
- Chị không nên lồng lộn hơn cô dâu đâu em gái, sau này em lớn chị sẽ kể cho nhé.
Akako khẽ chu môi ra, cô bé không thích chuyện mọi người xem mình như một đứa con nít.
- Đây sẽ là cháu em sao? - Bàn tay nhỏ bé của Akako xoa nhẹ bụng Yui, gương mặt sáng ngời giống như đang nhìn thấy một điều sáng lấp lánh. - Em mới bảy tuổi đã có thể có cháu sao?
- Tất nhiên. - Yui bật cười. - Sau này con chị sẽ gọi em là "cô Akako" đấy.
Cô bé lại lấy điều này làm thích chí lắm, cứ ngắm bụng Yui mà cười tủm tỉm mãi.
Cô dâu Claire Laurent trong bộ váy cưới trắng tinh thật sự rất đẹp. Đôi mắt màu xanh ngọc bích trong suốt, mái tóc màu vàng nhạt như nắng vấn cao, tạo kiểu cầu kì. Cô dâu Tây phương thật sự rất cuốn hút.
Đứng bên cạnh đương nhiên phải là một nam nhân rất xứng đôi. Oga Sewashi cùng với Hanagato Shukasa luôn được truyền thông tôn sùng như là những nam thần hoàn hảo nhất. Bộ suit trắng đuôi tôm vừa vặn ôm vào thân hình mảnh mai của anh cùng một bông hoa màu tím cài trên ngực.
Phần lễ đã xong, thật sự rất ngưỡng mộ, từ khoảnh khắc ước hẹn hay lúc hai người trao cặp nhẫn kim cương thật sự khiến người ta ganh tị.
Sự xuất hiện của Yui và Akako khiến mọi người chú ý không thua gì đôi uyên ương kia. Một vài người bắt đầu bàn tán chỉ trỏ nhưng không quá lộ liễu, còn cô cứ bỏ mặc ngoài tai những xì xầm kia.
Thật may mắn vì không có phóng viên, nếu không cô thật sự cảm thấy rất phiền phức.
- Cô dâu của chú Sewashi đẹp quá! - Akako buột miệng trầm trồ.
- Người ta là quý tộc đó, cách xử sự rất nhã nhặn, phẩm giá không chê vào đâu được. Đây là người vợ xứng đáng nhất của Sewashi. - Yui cũng không ngớt lời ca thán.
Phần lễ kết thúc, pháo giấy nổ to chúc mừng, những cánh hoa hồng đỏ bay phấp phới trong gió, quả thật là hôn lễ đẹp nhất cô từng chứng kiến.
Bữa tiệc buffet đứng bắt đầu, Sewashi và Claire sóng đôi nhau giao lưu với khách.
- Yui phải không? - Bất chợt, một giọng nói vang sau lưng cô. Yui quay lại nhìn, liền nở nụ cười.
- Kazuto, Yuri!
Đôi vợ chồng kia nhanh chóng đi lại chỗ cô. Kazuto là bạn thân của Claire, cũng là một người bạn tốt của cô. Từ ngày về Nhật Bản, Yui chưa có cơ hội gặp lại hai người.
- Cậu biệt tích một năm, lúc nhận ra thì lại thấy thời sự đưa tin chuyện cậu gả vào nhà Hanagato rồi. - Kazuto mỉm cười hớn hở rồi đưa ly vang của anh ra. - Yui, chúc mừng vì đã gả được cho người cậu yêu thật sự.
Cô vui vẻ cụng ly cùng hai người, rồi uống một ngụm nhỏ.
- Đứa bé trong bụng đã mấy tháng rồi? - Yuri nhìn cái bụng phình to của Yui liền tò mò hỏi.
- Đầu tháng thứ năm!
- Vậy hả? Chúc mừng nhé! Cũng không giấu cậu, bọn tớ đã có một tiểu hoàng tử, tháng sau là tròn một tuổi! - Yuri hãnh diện cười.
Yui nhanh chóng chúc mừng họ. Bạn bè cô đều đã có con rồi, thật may vì cô cũng nhanh chóng có một đứa, à không, là hai đứa mới đúng, nếu không sẽ vì nhớ chồng mà tủi tới chết.
Nói chuyện một lúc đành chia tay Kazuto và Claire. Akako đứng một mình, ngó thấy Sewashi cũng ở một góc liền không nói gì lẻn chạy lại.
- Chú Sewashi! - Cô bé lảnh lót gọi anh.
Nhìn thấy Akako, đồng tử mắt Sewashi giãn nở một chút, biểu cảm không giấu nổi sự bất ngờ.
___o0o0o___
Hết chương 49.