- Mẹ! Sao mẹ lại đánh cha nuôi? - Akako vội chạy lại, chen vào, dang hai tay can ngăn.
- Cha nuôi? - Yui cười khẩy. - Là hắn bắt con gọi như vậy đúng không? Mẹ đã dặn con bao nhiêu lần, tránh xa người lạ, sao con dám cãi lời?
- Cha nuôi không phải người lạ. - Akako ương bướng cãi. - Con đi lạc, cha nuôi đưa con đi tìm hai người. Còn đưa con đi chơi, mua kem cho con, làm ngựa con cong, mua tặng con cả chú sóc bông to bự nữa. Cha nuôi là người tốt.
- Được rồi, Akako. - Shukasa thở dài, đặt tay lên vai cô bé. - Chú sẽ không làm cha nuôi cháu. Cháu về với mẹ đi, không mẹ cháu sẽ giận.
- Không... Cha nuôi, Akako sẽ ngoan mà... - Cô bé rưng rưng khi thấy sự nghiêm khắc trên nét mặt Shukasa, hai má ửng đỏ, giọng nghẹn lại.
- Akako, về! - Yui dứt khoát nắm lấy tay cô bé, kéo đi. Akako đáng thương cứ quyến luyến nhìn Shukasa, vươn tay ra chực chờ anh nắm lấy.
Tim Shukasa thắt lại...
Hóa ra, từ lâu đối với cô, anh đã là một kẻ tồi tệ như thế rồi...
...
- Yui, em tìm thấy Akako ở đâu thế? - Sewashi sốt ruột đứng dựa vào tường, thấy bóng Yui dắt theo Akako lẽo đẽo theo sau liền không cầm được mình mà hỏi.
- Con bé mải chơi ở khu vui chơi trong nhà, không sao. - Yui ngay lập tức trả lời.
Akako xụ mặt ra không cam tâm. Chẳng hiểu sao mẹ lại bắt cô bé nói dối, không được để cho ai biết hôm nay đã gặp chú Shukasa nữa.
- Akako ham chơi, để mẹ lo lắng. - Sewashi dịu dàng ngắt mũi cô bé. - Xin lỗi mẹ rồi cha đưa con đi mua gấu bông nhé. Ơ, con gấu này ở đâu ra thế?
Đang định mua tặng cô bé, chợt Sewashi để ý tới chú sóc bông to bự sau lưng Akako, nghiêng đầu thắc mắc.
- Em đã mua cho nó rồi. - Yui vội trả lời.
- Vậy à? Hay là cha đưa Akako đi ăn kem?
- Con ăn no rồi. - Akako dõng dạc.
- Là em mua cho con bé. - Yui mỉm cười.
Akako tròn mắt nhìn mẹ. Không phải mẹ dạy nói dối là xấu lắm sao, sao lại nói dối cha liên tục vậy? Cô bé đâu có mải chơi ở khu trò chơi, mẹ cũng có đâu mua sóc bông và kem cho cô đâu, là chú Shukasa đó chứ.
- Tìm được Akako rồi mà hai mẹ con vẫn la cà. - Sewashi không mấy nghi ngờ, cười xòa. - Vậy Akako có muốn chơi gì nữa không, cha đưa con đi.
Akako ậm ừ lưỡng lự. Những gì muốn làm đều đã đòi Shukasa rồi, thực lòng bây giờ cũng không thiết tha gì nữa.
- Tối nay con muốn ngủ với cả cha và mẹ. - Akako lảnh lót.
Sewashi và Yui đồng loạt giật mình, không ai bảo ai tự động nhìn nhau lưỡng lự.
- Akako ngoan, chuyện này... - Sewashi lựa lời từ chối.
- Được, mẹ đồng ý. Sau khi về tới nhà con hãy tắm rửa sạch sẽ rồi chúng ta sẽ ngủ ở phòng ngủ chính. - Bất chợt, Yui gật đầu đồng ý.
Akako reo lên thích thú.
Sewashi tròn mắt nhìn cô gái phía trước, ân cần và dịu dàng nắm lấy tay Akako, rảo bước trước.
Anh không nghĩ nhiều, hôm nay cô thực sự rất lạ.
...
Akako chui vào trong chăn, tay ôm con sóc bông to bự. Đầu cô bé rúc vào tay Sewashi, gương mặt hớn hở.
- Akako, con ôm thêm sóc bông không sợ chật giường sao? - Sewashi dịu dàng xoa đầu cô bé, cất điện thoại sang một bên.
- Ừ ha... - Akako tiếc nuối nhìn con gấu trên tay, rồi cô bé không đành lòng cất xuống giường, nhanh chóng chui vào tay anh.
Nhìn gương mặt cô bé hạnh phúc mỉm cười, chẳng hiểu sao trong lòng Sewashi bỗng trống rỗng.
Lát sau, Yui bước ra từ nhà tắm, ngẩng mặt lên nhìn Sewashi đang vui vẻ đùa giỡn với Akako mà đau lòng.
Cô bước lên giường, nằm vào bên cạnh Akako, mỉm cười vén tóc cho cô bé.
- Mẹ Yui, hôm nay được ngủ cùng cả cha và mẹ, con thật sự rất vui. - Akako cười tíu tít.
- Vậy Akako ngoan ngoãn ngủ đi nào. - Yui dịu dàng rồi vòng tay qua ôm cô bé, nhẹ nhàng vỗ vào lưng.
Akako rất nghe lời, liền rúc vào lòng cô nhắm mắt lại. Yui cứ thế mà vỗ về cô bé, cho tới khi Akako chìm sâu vào giấc ngủ.
Sewashi ngắm nhìn trong vô thức hình ảnh đó, rồi anh quay lưng đi mà ngủ.
Nhìn nữa, chỉ sợ anh không cầm nổi bản thân mình mất.
...
Nửa đêm...
Yui choàng tỉnh dậy, tay cô lần mò sang bên cạnh, không thấy Akako, không thấy Sewashi, trong lòng bỗng dưng trào lên một sự sợ hãi bất chợt.
- Anh bế Akako về phòng nó rồi. Anh sợ con bé làm em ngủ không thoải mái. - Chợt một giọng nói dịu dàng vỗ nhẹ bên tay, Yui bỗng thấy bình yên đến lạ.
Cô xoay người, Sewashi lặng lẽ uống champagne bên cửa sổ lớn. Bóng người anh cao ráo giữa màn đêm, dịu dàng nhìn cô.
Yui ngồi dậy, bước tới chỗ anh, vòng tay ôm qua eo anh, áp má vào lưng anh.
- Sao thế? Không giống em tí nào.
- Em gặp ác mộng. - Giọng cô khàn khàn giữa màn đêm, cả người rung lên bần bật. - Cái ngày đen tối nhất cuộc đời em bỗng dưng hiện về sống động trong mơ. Ai đó bắt mất Akako, anh rời bỏ em, cả tập đoàn của cha em sụp đổ. Tất cả những điều em có bây giờ bỗng dưng tan thành mây khói.
Giọng Yui run lên, cánh tay ôm chầm lấy anh cũng không nguôi lo lắng. Sewashi thở dài nắm lấy tay cô, vỗ nhẹ.
- Đừng lo. Miễn là em không phản bội anh, anh sẽ không bao giờ rời bỏ em đâu. - Giọng Sewashi ấm áp vỗ về cô.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, Yui gặp ác mộng.
- Thôi, em ngủ đi, nghe nói ngày mai em có buổi gặp mặt với các nhân viên ngân hàng Daiyama mà em lôi kéo về phía em. Anh cũng sẽ về phòng.
Sewashi đặt li champagne xuống bàn, toan gỡ tay cô ra. Nhưng chẳng hiểu sao, cô cứ ôm chặt lấy anh, không muốn buông.
- Sewashi, chỉ đêm nay thôi. Anh ngủ với em được không?
Sewashi giật mình, anh quay lại nhìn người con gái đang run rẩy sau lưng, gương mặt đẫm mồ hôi và tái mét.
- Oga Yui, không giống em chút nào. Nếu để Hanagato nhìn thấy, chắc chắn hắn sẽ rất đắc ý. - Sewashi dịu dàng vuốt tóc qua mang tai cho Yui.
Yui cúi gằm mặt. Cứ nhắc đến cái tên đó lòng cô lại bứt rứt không yên. Cô ngước đầu nhìn anh, cười nhạt.
- Em gặp ác mộng nên ăn nói hơi hồ đồ, anh đừng để ý.
Sewashi mỉm cười gật đầu, rồi anh cầm chai champagne rời khỏi phòng.
- Ngủ ngon, thiếu phu nhân Oga.
Anh khép cửa lại, Yui cũng thở dài mà leo lên giường, đắp lại chăn. Sewashi luôn nói những điều như thể khẳng định cô là vợ hợp pháp của anh, anh muốn cô không bao giờ quên điều đó. Dĩ nhiên, cô làm sao quên được, anh là chồng của cô, và rằng cô không được phép động lòng trước bất kì một ai khác.
Yui bắt tay qua trán trầm ngâm. Sự thật là cô không hiểu nổi bản thân mỗi lúc đối diện Shukasa, có cảm giác lòng cô lại cồn cào không yên. Dù sao anh cũng là người mà cô từng yêu rất mãnh liệt, cho tới lúc anh phản bội cô. Thế nhưng anh lại là người phản bội cô trước, đừng trách cô vô tình với anh.
___o0o0o___
Thời gian cứ thế trôi đi đều đều. Các trang báo ngày ngày đều đăng tải những tựa đề về sự tranh chấp giữa hai tập đoàn lớn. Tuy là trước đây, tập đoàn Satake nhỏ hơn rất nhiều so với tập đoàn Hanagato, nhưng kể từ khi Yui nắm quyền điều hành, cộng với việc có sự hậu thuẫn lớn từ phía Oga Sewashi, tập đoàn Satake lại đi lên như diều gặp gió.
Từ việc kí kết một hợp đồng, hợp tác với một đối tác đều sẽ có sự nhúng tay từ phía đối phương. Bên này tranh giành với bên kia, bên kia ắt có thủ đoạn đối phó. Cuộc chiến không hồi kết này tiêu tốn không ít công sức của cánh nhà báo, phóng viên.
Thế nhưng, một tuần nay, mọi việc có vẻ rất êm ả.
Tập đoàn Hanagato bắt tay vào việc hợp tác với tập đoàn Ella vào việc phát triển một chương trình điện tử. Shukasa bận đầu tắt mặt tối, mọi việc theo dõi hành tung của tập đoàn Satake thường ngày do anh trực tiếp thực hiện giờ lại đẩy cho thư kí Miller. Trừ khi có biến lớn mới được làm phiền anh, còn không, anh muốn tự mình phát triển miếng kim loại thô Ella này thành viên đạn có đủ sức khuynh đảo không chỉ tập đoàn Satake và phía hậu thuẫn từ tập đoàn Oga mà còn là cả nền kinh tế công nghệ thông tin Nhật Bản.
Yui cũng chẳng còn tâm trí nghĩ tới Shukasa nữa. Tuần trước chị Mai đưa mẹ từ Pháp về thăm nhà, đồng thời còn giới thiệu một bệnh viện nổi tiếng của Pháp muốn chữa trị cho cha Yui, ông Satake Ikishige. Bởi vậy, Yui vừa phải lo việc tập đoàn, vừa phải lo việc đưa cha cô qua Pháp chạy chữa, thật sự rất mệt mỏi.
Satake Mai ngồi trên bàn làm việc của Yui, chị thoăn thoắt bàn tay trắng nõn trên chiếc laptop, tai mải miết nghe điện thoại. Dù là trở về Nhật Bản cho một kì nghỉ nhưng chị hầu như vẫn rất bận rộn.
Sau cuộc thi MS8, chị bỗng dưng tuyên bố giải nghệ, bước chân sang Pháp trở thành một doanh nhân. Bắt đầu từ một cửa hàng quần áo nhỏ tên "Elsie", sau tám năm "Elsie" phát triển trở thành một thương hiệu thời trang lớn ở kinh đô Paris.
Chị Mai hầu như rất bận rộn trong việc phát triển mẫu mã. Bản thân chị có gen từ mẹ nên những mẫu chị thiết kế đều được đánh giá cao. Tuy bà Kaemi bị trầm cảm nhưng trí tuệ vẫn tương đối minh mẫn, vẫn thường xuyên giúp chị thiết kế một mẫu nào đó.
- Maiko, hôm nay về Nhật thời gian rất ngắn, chị không thể nghỉ ngơi được sao? - Yui nhẹ nhàng quàng tay qua cổ Mai, thủ thỉ.
- Chị xin lỗi. - Mai cười khổ. - Bỗng dưng thư kí của chị bảo tháng 10 tới có một cuộc thi sắc đẹp quy mô lớn diễn ra và họ muốn đặt một lượng lớn quần áo chỗ chị nên chị phải bắt đầu vào việc thiết kế.
- Ồ, "Elsie" làm ăn rất tốt.
- Cơ bản lúc phát triển "Elsie", chị luôn tạo ra đủ mẫu mã cho mọi lứa tuổi, vừa cập nhật xu hướng vừa đáp ứng được thị hiếu phần đa người tiêu dùng. Giá của nhãn hàng "Elsie" cũng không phải là quá đắt. Mình ăn lời số lượng hơn ăn lời sản phẩm Yui ạ.
Mai không ngừng hàn huyên với em nhưng tay vẫn làm việc liên tục. Từ việc phác thảo trên giấy đến việc đồ họa trên máy tính, chị đều làm rất tỉ mỉ.
- Maiko, em đã đọc một bài báo Pháp viết về chị như là một phụ nữ châu Á trẻ tuổi thành công nhất Paris. Em tin số đàn ông tán chị cũng không ít. Năm nay chị hai tám rồi, không định lấy chồng sao? - Yui cười cợt vỗ vai chị.
- Không, không nên tin ai ngoài bản thân mình. - Mai dứt khoát phủi tay.
Yui khịt mũi nhìn chị, cùng lúc đó, bà Kaemi đi tới với một quyển tài liệu trên tay. Gương mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn, tóc đã điểm sợi bạc, dáng dấp gầy gò ốm yếu và có phần tiều tụy. Con người từng xinh đẹp rất đỗi kia giờ đây vô hồn và thiếu sức sống. Cứ nhìn là tim Yui quặn lại.
- Mai, con xem một số mẫu thiết kế của ta vậy có được không? - Bà đưa cho chị quyển tài liệu.
Mai lật mở, nhìn qua vài trang giấy, mỉm cười.
- Con cảm ơn mẹ. Số mẫu đã đủ rồi, mẹ hãy nghỉ ngơi đi.
Kaemi gật đầu, rồi quay sang Yui, bà ôm nhẹ lấy cô.
- Xin lỗi con, Yui. Làm gánh nặng cho con rồi.
- Mẹ, từ lúc về đến giờ mẹ chỉ nói một câu đó. - Yui thở dài vỗ lưng bà.
Bà buông cô ra, lẩn thẩn bước về phòng, trông rất khổ tâm.
- Vậy thôi, không quấy rầy chị làm việc nữa. - Yui khoát tay rồi rời khỏi phòng.
Cô bước sang căn phòng lớn bên cạnh, là nơi làm việc của Sewashi. Hai căn phòng đặt gần nhau cho tiện việc làm ăn.
- Mỗi lần hai người họ từ Pháp trở về là tâm trạng em lại tốt hơn. - Sewashi mỉm cười nhìn.
Yui im lặng, thiết nghĩ hành động của cô lúc ở với Mai có chút trẻ con, như thể mỗi lần ở cạnh chị cô có thể sống như một Satake Yui của ngày xưa, không cần tự tạo cho mình vỏ bọc già dặn, trưởng thành.
- Tập đoàn Hanagato phát triển ứng dụng "Life Plus" hợp tác với tập đoàn Ella, em có kế hoạch gì chưa? - Bất chợt, Sewashi ngước đầu nhìn.
Từ trước tới nay, bộ phận công nghệ thông tin của tập đoàn Satake luôn đi trước tập đoàn Hanagato một bước vì phát triển được ứng dụng "Brilliance" chuộng người dùng. "Brilliance" đánh giá năng lượng sống của một người thông qua chế độ ăn uống, thể dục và hoạt động cũng như đưa ra giải pháp cho những người muốn tăng cân, giảm cân, tăng chiều cao hay cân đối cơ thể. Nói không ngoa, "Brilliance" chính là con gà đẻ trứng vàng của cô.
Bây giờ, Shukasa lại cho lập trình ứng dụng "Life Plus", về cơ bản chức năng của nó giống "Brilliance", không khó để nhận ra anh đang quyết tâm đối đầu với cô.
Ánh mắt Yui rực lửa.
- "Brilliance" là niềm tự hào của cha và em, em tuyệt nhiên sẽ không để một ứng dụng sinh sau đẻ muộn vượt qua nó.