Môi?
Tôi vội vàng đưa tay chạm vào môi mình thì bỗng nhiên phát hiện ra đôi môi anh đào nhỏ nhắn không biết từ lúc nào đã sưng lên rất to, hơn nữa ở khóe môi vẫn còn có cảm giác tê tê.
Đây là loại muỗi gì vậy hả? Sao lại có thể độc đến như vậy chứ!
Không biết những nơi khác trên khuôn mặt tôi có bị nó đốt luôn hay không? Tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng, đúng lúc này tôi lại bất chợt nhận ra thời gian tan học cũng đã sắp đến rồi, nếu như để cho những người khác trông thấy bộ dạng thảm hại này của tôi, quả thật tôi không còn muốn sống nữa nga ~
Tên tiểu quỷ đáng ghét! Tôi tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, trông thấy bộ dạng của tôi như vậy mà lại chẳng thèm thông báo lấy một tiếng, thật uổng công khi nãy tôi đã đánh giá hắn quá cao, rốt cuộc thì hắn vẫn chỉ là một tên nhóc xấu xa mà thôi.
Sợ điều gì thì điều đó sẽ liền nhanh chóng xuất hiện, tiếng chuông báo hiệu giờ tan học ngay lập tức vang lên in ỏi.
Thầy giáo chủ nhiệm sau khi nhìn thấy thái độ ăn năn sám hối của cả hai chúng tôi cảm thấy rất hài lòng, do đó phất tay nói đợi đến cho đến khi các bạn học khác đã ra khỏi lớp là chúng tôi có thể về nhà.
Chỉ còn một chút nữa thôi, tôi cắn răng nhắm mắt chịu đựng.
Bầu không khí trên các dãy hành lang lúc bấy giờ có thể nói là vô cùng ồn ào nhộn nhịp, mọi người ai nấy cũng đều hớn hở nhanh chân chạy ra khỏi lớp, chỉ riêng hai chúng tôi đứng ủ rũ ở một góc, quả thật trông rất bắt mắt nga.
Vì màn tỏ tình chấn động của Lý Ngộ mấy ngày hôm trước mà bây giờ ở trường sơ trung F này tôi vốn đã trở nên vô cùng nổi danh, do đó nếu như vác khuôn mặt sưng húp này đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị không ít người soi mói.
Những người đi lướt qua ai nấy cũng đều chỉ chỉ trỏ trỏ, đồng thời không ngừng xì xầm bàn tán về hai chúng tôi.
Giờ phút này tôi mới phát hiện ra một điều, làm mỹ nữ thật sự rất vất vả.
Làm một mỹ nữ thông minh càng vất vả hơn.
Làm một mỹ nữ vừa thông minh lại vừa nổi danh thì càng không có gì để nói…
Tôi đau khổ đưa hai tay ôm má.
Nga ~ vì cái gì tôi lại ưu tú như vậy?
“Cậu ấy lại bắt đầu nữa rồi ~” La Lỵ và Mộc Mộc đồng thanh lên tiếng.
Tôi “Xuy” một tiếng rồi cũng nhanh chóng chạy theo hai người bọn họ.
“Cậu chính là Nhâm Kim Sanh?” Một tiểu mỹ nhân xa lạ vội vàng phá vỡ vòng vây của những kẻ hâm mộ ở xung quanh mà khoan thai đi đến trước mặt tôi.
“Cậu là…”
Tôi thật sự không biết cô ấy là ai?
Không đợi cho tôi kịp nói hết câu, cô ấy liền nhân tiện nói thẳng, “Bộ dạng cũng chẳng có gì đặc biệt.”
“…” Tôi hóa đá.
La Lỵ từ phía sau cẩn thận bước đến bên cạnh tôi giới thiệu, “Cậu ấy là bạn học cùng ban với tớ, tên gọi A Kiều!”
“Đừng nói là cô ấy cũng vừa vặn mang họ Trình nha!”
“Đúng vậy, bất quá là có thêm chữ Mạ ở giữa chữ Trình.” (để giải thích cách viết tên)
Tôi đổ mồ hôi, quả thật là một cái tên kinh điển a. “Thân nhân của cố ấy có người nào gọi là Trình Giảo Kim không?”
“Cậu thật sự rất lợi hại a ~ Anh trai cô ấy tên gọi là Trình Giảo Kim.” La Lỵ chớp chớp mắt nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
Lúc bấy giờ tôi đổ mồ hôi như mưa!
Trình A Kiều? Trình Giảo Kim? (Trình Giảo Kim là một vi danh tướng nổi tiếng dưới thời vua Đường Thái Tông, em gái tên gọi Trình A Kiều, là hoàng hậu của vua Hán Vũ Đế)
Không ngờ rằng trong cuộc đời tôi lại có thể quen biết với những người có những cái tên cực phẩm như vậy?
Trình A Kiều vẫn không nói gì chỉ chăm chú đánh giá tôi từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, sau khi đã quan sát xong liền nhân tiện đi đến kết luận, “Căn bản là vẫn chưa phát dục đầy đủ, ngoài ra cũng chẳng có mị lực gì cả!”
La Lỵ bỗng nhiên ghé sát vào tai tôi tiếp tục bổ sung, “Ngay từ ngày đầu tiên khai giảng, cậu ấy đã nhân tiện để mắt đến tên Trần Hy nhà cậu rồi!”
“Cái gì là Trần Hy nhà tớ? Tớ với hắn có quen biết nhau sao?” Vẫn còn chưa quên được chuyện lúc nãy, tôi nhanh chóng gạt bỏ mối liên hệ với hắn.
Tên nhóc thiếu thước tấc đứng ở cách đó không xa đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt tóe lửa.
Tiêu đời rồi, thật không ngờ lỗ tai của hắn lại thính đến như vậy! Tôi đã cố tình hạ thấp giọng xuống mà hắn vẫn có thể nghe thấy ư?
“Các cậu! Dám không để ý gì đến tớ sao?!” Tiểu mỹ nhân đùng đùng nổi giận, hét lớn!
Tôi cảm thấy vô cùng hưng phấn!
“Cậu hiện tại có phải hay không cảm thấy rất tức giận? Có phải hay không cảm thấy vô cùng khó chịu?” Tôi ngay lập tức dời tất cả sự chú ý về phía cô ấy, cố gắng tìm kiếm câu trả lời.
“… …”
“Cậu có cảm thấy trong lòng nóng tựa như bị lửa đốt hay không? Có phải rất hy vọng tớ nhanh chóng biến mất hay không?”
“…??”
“Cậu có cảm thấy đau lòng không? Có cảm thấy tức ngực không? Có cảm thấy hụt hơi không?”
Tôi vừa hỏi vừa thành kính nắm chặt hai tay để ở trước ngực —
Đấy chính là cảm giác bị người khác ghen tỵ sao?
A a ~ tôi thật sự quá hạnh phúc rồi!!
Thì ra cảm giác bị người khác ghen tỵ lại tốt đến như vậy!
Tôi kích động lôi kéo tay của Trình mỹ nhân để ở trước ngực mình tha thiết nói, “Cậu nhất định phải bảo trì cảm giác ghen tỵ này đối với tớ nga, suốt cả cuộc đời này tớ sẽ không bao giờ quên ơn cậu.”
“… ==!”
La Lỵ và Vương Mộc Mộc trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi hồi lâu, “Cậu ấy điên rồi, cậu ấy điên rồi ~”
Nga ~ Hóa ra cuộc sống luôn tràn ngập kỳ tích, thật sự là rất tốt!