Xuyên qua là gì?
Đầu năm nay trào lưu xuyên qua cổ đại hoặc xuyên qua thế giới khác có thể nói là đang rất thịnh hành, tôi cứ nghĩ bản thân mình cũng sẽ được như vậy! Nhưng hiện tại phương thức này có lẽ đã đổi mới rồi!
Nếu ông trời đã thương tình cho lão nương thêm một cơ hội quay trở về quá khứ năm tuổi của chính mình, lúc này đây, tôi nhất định phải thay đổi cái khởi điểm ngu ngốc kia.
A? Mọi người đang muốn hỏi vì sao đây lại được gọi là số mệnh tuổi ?
Tốt thôi! Tôi sẽ cố nén bị thương mà kể cho mọi người biết nguốn gốc của đoạn thanh xuân bi thảm đó.
Năm ấy khi tôi đang học lớp , mỗi ngày vẫn lặng lẽ trôi qua như trước, ngoại trừ thời gian gần đây phòng học lại bỗng nhiên trở nên yên tĩnh hơn, vì mọi người ai nấy cũng đều đang rất bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi chuyển cấp sắp tới (ở TQ tiểu học có khối lớp, cấp có khối lớp), thì mọi việc hết thảy không có gì đặc biệt, sau này tôi mới hiểu đó gọi là sự yên tĩnh trước cơn giông bão.
Bởi vì khi còn bé thân thể của tôi vốn rất yếu ớt, toàn bộ thời thơ ấu cơ hồ đều phải ngâm mình trong các loại thuốc. Lão mẹ Thái Hậu vốn không muốn tôi cứ mãi như vậy, cho nên thừa dịp tôi đang trong thời gian khỏe mạnh mỗi ngày đều đôn thuốc bổ, nào là gà tiềm nhân sâm, nào là cháo bào ngư,…
Kết quả là, đến khi tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn thì mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa rồi.
Vào một buổi chiều nọ, tôi đứng soi mình trước gương và thét lên kinh hoàng khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân, đó là một cái đầu heo nga!
Dáng người cao gây thanh mảnh lúc ban đầu nay ước chừng đã bành trướng hơn gấp hai lần, chiều cao m tương ứng với cân nặng kg, gương mặt béo tròn múp míp căn bản là đã làm mất đi toàn bộ những đường nét thanh tú ngày nào, thêm vào đó nó lại rất cân xứng với làn da đen sạm do phải tập huấn quân sự trong suốt tháng hè sơ trung…
Vị đại thẩm này… Là tôi sao?
A a a ~ Cuộc sống bi thảm của tôi cũng chính thức bắt đầu từ đó!
Tuy rằng tôi sau khi nhìn thấy mình trong gương mỗi ngày đều ra sức chạy bộ giảm béo, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng đạt được kết quả gì, cả ngày không ăn mà chỉ uống nước lã lại càng khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Mặc dù thời buổi ngày nay trẻ em đã bắt đầu luyến ái từ rất sớm, nhưng nhìn đến bộ dạng này của tôi còn có ai dám theo tôi kết giao nữa đây— dĩ nhiên là không có rồi! Khi đã bước chân ra xã hội, những công ty tôi nộp đơn xin việc lại càng không có gì để nói, bọn họ phần lớn khi nhìn thấy tôi đều lắc đầu thở dài, “Xin lỗi tiểu thư, cô không phù hợp với hình tượng của công ty chúng tôi.” Mặt khác còn có một số kẻ không kiêng nể gì mà thường xuyên đem tôi ra làm trò đùa.
Ông trời quả nhiên không phụ người có tâm, cuối cùng thì người cũng đã thương tình cho tôi một cơ hội quay trở lại cái khởi điểm ngu ngốc này, vậy sao tôi có thể không nắm chắc nó được cơ chứ?
Xoa bóp vùng mỡ hai bên hông cùng hai bên cánh tay, tôi cẩn thận đánh giá tình hình hiện tại, hoàn hảo hoàn hảo, trước mắt vẫn còn cứu vãn được.
“Nhâm Sanh, con còn muốn ngủ nướng bao lâu nữa? Sắp trễ giờ học rồi!”
“Đến đây đến đây, con lập tức xuống ngay.” Thái Hậu thúc giục, tôi nào dám chậm trễ. Chuẩn bị sách vở đầy đủ, tôi chạy vào phòng bếp nhanh chóng ăn cho xong bữa sáng, sau đó liền bị Thái Hậu đá ra khỏi cửa.
Trên đời này phỏng chừng không có người bình thường nào đã tuổi lại còn cắp sách đi học tiểu học giống như tôi. Vừa mới bước chân ra khỏi nhà, tôi vội vàng tháo chiếc cặp sách khỏi người mà cầm nó trong tay, ở độ tuổi này vẫn còn phải đeo cặp sách cảm giác thật ngu ngốc nga! Mặc dù tôi đã luôn cố gắng nhắc nhở bản thân phải cư xử sao cho phù hợp với tình hình hiện tại, nhưng quả thật nói thì dễ hơn làm rất nhiều.
Chầm chậm đi vào trong phòng học, a ~ không sai, thời gian hãy còn sớm.
Vừa cầm chiếc cặp xách vừa tung tăng tiến về phía những dãy bàn học kia, tôi bỗng nhiên giật mình choáng váng… Không xong rồi! Tôi thật sự đã quên mất chỗ ngồi của chính mình.
Loay hoay mãi một hồi lâu mà vẫn chẳng có kết quả gì, cho nên tôi đành phải — đứng hóa đá ngay trên bục giảng.
“Kim Sanh, cậu còn sững sờ ở đó làm gì vậy? Mau lại đây nga.”
Cứu tinh rốt cuộc cũng đã đến rồi! Tôi vùng chạy theo chủ nhân của giọng nói vừa phát ra, sau đó liền nhanh chóng ngồi xuống chiếc bàn ở bên cạnh, đang định quay sang nói một tiếng cảm ơn thì lại phát hiện… Bản thân tôi vốn đã quên tên cô bạn này rồi! Chỉ nhớ mang máng là tôi và nàng từng học chung tiểu học, tình cảm của cả hai không tệ lắm, nhưng từ sau khi chúng tôi chuyển lên sơ trung cũng chưa từng gặp lại.
“Có chuyện gì à? Tại sao cậu cứ nhìn mình chằm chằm như vậy?”
“A? Hôm nay mình bỗng nhiên cảm thấy cậu trông rất xinh đẹp nga.” Tôi nhanh nhảu đáp lời.
“Thật chứ? Hôm nay trông mình rất xinh đẹp sao?” Lạ Lỵ cao hứng hỏi.
“Đương nhiên rồi, mình không nói dối bao giờ.” Cuối cùng tôi cũng đã thành công mà đánh lạc hướng được La Ly, trong những tình huống như thế này cách tốt nhất là không nên mở miệng để tránh lộ ra dấu vết nga.
“Hừ — các cậu hãy nhỏ giọng xuống một chút, Trần Hi đã đến rồi.” Cô bạn ngồi ở chiếc bàn đối diện từ nãy đến giờ vốn vẫn im lặng nay lại bổng nhiên lên tiếng nhắc nhớ. Chính vì vậy, tôi liền nhân tiện quay đầu mà nhìn chung quanh thì mới phát hiện ra có một đôi mắt phượng sáng ngời của một tên nhóc đang nhìn hướng về phía này.
A a ~ là hắn!
Tôi ngay lập tức vùi mặt vào cuốn sách giáo khoa để ở trên bàn mà tỏ ra vẻ chăm chỉ, nhưng giờ phút này trong lòng tôi có thể nói tựa như một ngọn núi lửa đang sùng sục sôi trào.
Dựa theo quy định của nhà trường, bắt đầu từ năm lớp , mỗi khi kết thúc một học kỳ ban giám hiệu sẽ tuyển chọn ra một đại diện học sinh ưu tú nhất để tiến hành đọc diễn văn bế mạc, kể từ đó cho đến cuối những năm tiểu học, hắn luôn là người được tuyển chọn. Đây quả nhiên là tinh anh quốc gia.
Điều quan trọng nhất chính là, hắn lại còn là mối tình đầu của tôi.
…
Bổ sung thêm một chút… Là lần đầu thầm mến.
Năm đó khi tôi đang học lớp , trong một lần tình cờ tôi đã vô tình trông thấy hắn nhường quả trứng luộc cho một ông lão ăn xin ở ven đường [theo đó có thể thấy được hắn thực sự là một người hiền lành tốt bụng], cũng chính từ ngày ấy trong tim tôi đã bắt đầu có hình bóng của hắn, chuyện này cứ như vậy mà kéo dài suốt bảy năm.
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu được tại sao mình lại thích hắn nhiều như vậy, tại sao lại thích hắn lâu như vậy, hơn nữa còn từng vì theo dõi hắn mà để cho xe bus chạy quá trạm, kết quả là bị lạc đường và phải nhờ mấy đứa bạn thân đến cứu [tôi vốn dĩ bị mù đường]. Khi lên lớp , thông qua một người bạn học tôi đã xin được số điện thoại của hắn, nhưng rốt cuộc lại không có đủ dũng khí để gọi mà thôi. Về phần thư tình, tôi không biết trong suốt bảy năm ròng rã đó đã viết tổng cộng hết bao nhiêu lá.
Chính là mỗi lần trốn học đi xem hắn chơi bóng rỗ, tôi vốn định len lén nhét thư tình vào cặp sách của hắn, nhưng không hiểu sao nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng đành từ bỏ ý định đó.
Tôi sợ rằng hắn sẽ không biết ai chính là chủ nhân của bức thư tình vô danh kia.
Lại càng lo sợ nếu như hắn biết được tôi là ai sẽ hoảng loạn đến mức ngay cả thư tình cũng chưa kịp xem đã bỏ chạy mất dạng.
Do quá nhọc tâm vào trong đoạn quá khứ thảm hại kia, hai tiết học cứ như vậy trôi qua mà tôi chẳng hề hay biết gì, cho đến khi trên đài phát thanh của trường bỗng nhiên vang lên một bản nhạc tôi mới giật mình tỉnh giấc!
“Cậu còn đứng ngẩn ra làm gì thế? Đến giờ tập thể dục theo đài rồi. Nếu không đi nhanh, chúng ta sẽ bị muộn mất.” La Lỵ vừa nói vừa cầm lấy tay tôi kéo ra ngoài sân.
Thật vất vả chúng tôi mới có thể chạy đến đúng giờ trình diện, lúc bấy giờ tôi lại phát hiện… bài tập thể dục theo đài kia… tôi cũng sớm quên từ lâu!
Âm nhạc rốt cuộc đã bắt đầu vang lên trên sân thể dục, tôi lại một lần nữa đứng hóa đá ~
“Uy.” Ở bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói khủng bố.
Tôi quay đầu nhìn lại, à không… chính xác là quay đầu nhìn xuống chủ nhân của giọng nói kia.
A a! Người trong mộng của tôi năm đó vốn là một chàng trai cao to tuấn tú, tại sao bây giờ lại là một tên nhóc thiếu thước tấc như thế này?
“Ngu ngốc, cậu không thể thông minh hơn một chút sao? Đừng có mãi ngu ngốc như vậy nữa!” Tên nhóc nọ cau mày sốt ruột.
“Ngu… Ngu ngốc?” Là tôi đang nghe lầm phải không?Những lời này nhất định không phải do hắn nói ra.
Hắn không phải là một người vừa hiền lành vừa khiếm tôn ư?
“Quả thật chịu không nổi nga, muốn hay không cùng tớ đổi vị trí một chút? Cậu còn đứng ngây ngốc như thế sẽ khiến cho cả lớp mất mặt a.”
“…Ừm.” Bị đả kích một cách nghiêm trọng, tôi ngơ ngơ ngác ngác mà di chuyển ra đứng phía bên ngoài, may mắn là ở bên cạnh có người che lấp cho nên tôi cũng bình an vô sự trải qua buổi tập thể dục sáng hôm nay. Nhưng trong lòng lại không ngừng gào rít – ngươi là một đứa ngốc! Cực kỳ ngu ngốc! Lầm lẫn suốt mười một năm! A a! Mười một năm!
Sau khi buổi tập thể dục kết thúc, mọi người xếp thành hai hàng nhanh chóng di chuyển về lớp học, trên đường đi tên nhóc thiếu thước tấc kia bỗng nhiên túm lấy tay tôi kéo về phía sau, nói: “Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”
Tôi chỉ “Ác” lên một tiếng, rồi không có nói thêm gì nữa.
Hắn hai tay bỏ vào trong túi quần, nghiêng người về phía trước nhìn tôi chằm chằm.
Cùng hắn bồn mắt giao nhau trong n giây, tôi đột nhiên ôm hai má ửng đỏ mà quay đầu bỏ chạy—
Nha a a ~ hắn quả thật rất đáng yêu! A a! Tôi lại bị mê hoặc một lần nữa rồi!