Satake Yui bước từng bước một để đi đến trường. Cô mặc bộ đồng phục của trường Stars. Stars là một hệ thống trường học phổ thông nổi tiếng ở Nhật Bản, là nơi đào tạo những học sinh tài năng nhất. Yui là cô gái nổi bật với một khuôn mặt cực kì đáng yêu: mái tóc đen óng, mượt mà; đôi mắt long lanh như kim cương. Không chỉ về sắc đẹp, Yui – tiểu thư thứ hai của tập đoàn Satake – còn là một người sở hữu bộ óc thông minh và nhạy bén. Cô là một trong những học sinh giỏi nhất ở đây. Là một cô gái xinh đẹp như vậy, giỏi giang như vậy, nhưng cô lại là một người bất hạnh.
- Aha ~ ! – Chiếc cặp của cô bị giật một cách thô bạo – Lấy được rồi nhé!
Người giật chiếc cặp đó là một học sinh nam có vẻ ngoài kháu khỉnh. Khuôn mặt tròn với các đường nét rõ ràng. Lông mi dài, mắt hai mí, da trắng mịn, mũi cao và cả một nốt ruồi nhỏ rất duyên ở sống mũi. Cậu bé toát lên hình ảnh một thằng nhóc tinh ranh và ngỗ nghịch. Đó là Hanagato Shukasa, cậu công tử của tập đoàn Hanagato – tập đoàn lớn mạnh hàng đầu ở đất nước hoa anh đào.
- Shukasa, trả cặp lại cho tớ!
- Hử? Cậu nói gì tôi nghe không rõ?
- Làm ơn đi, trả cặp cho tớ. Tớ sẽ cho cậu suất cơm trưa của tớ ... Nhé?
Nhưng buồn sao, lời van xin đầy thành khẩn của Yui chẳng làm cho cậu ta mủi lòng. Shukasa chỉ cười khểnh một cái rồi trả lời một cách khinh thường:
- Hở! Cơm trưa của cậu ư? Thức ăn trên Trái Đất có cạn kiệt thì tớ cũng không thèm đụng đến thứ cơm của cậu đâu!
Trái ngược với thái độ khinh bỉ của Shukasa, Yui thì đáp lại một cách giận dữ:
- Ừ đó! Cơm nhà tớ không đáng để một kẻ như cậu ăn đâu. Sao cậu không lấy tiền mua cao lương mĩ vị mà mua cặp lại đi lấy cặp của tớ làm gì! Cậu là kẻ đáng ghét nhất mà tớ từng gặp đấy! – Yui nghiến răng, cô cảm thấy tức giận hơn bao giờ hết.
- Cậu ... – Shukasa lườm Yui.
- A ... – Yui đưa tay lên che miệng – Tớ ...
- Hử?
- Tớ ... không có ...
- Hôm nay cậu ăn gan hùm à? Cậu dám nói thế với tôi ư? Cậu đừng mong nhìn lại cái cặp này nữa nhé! – Shukasa giơ cái cặp lên vẫy vẫy rồi bỏ đi.
- Oa oa oa ... – Tiếng khóc thầm nãy giờ của Yui đã thành tiếng. Cô khuỵu xuống, hai tay ôm lấy mặt mà khóc. Bị Shukasa bắt nạt làm cô chẳng buồn đi học nữa. Nhưng bấy nhiêu có là bao so với những gì cô đã phải chịu đựng hằng ngày...
- Ê! – Sau lưng Yui xuất hiện ba nữ sinh. Đó là Yuri, Asai và Ida. Họ và rất rất nhiều nữ sinh khác đều thích Shukasa. Có lẽ lý do họ thích cậu ta là gương mặt điển trai và kho tài sản kếch xù. Những nữ sinh yêu mến Shukasa đều hùa nhau bắt nạt Yui. Nguyên nhân một phần là họ thấy Shukasa có vẻ ghét Yui nên cũng không đội trời chung với cô, còn một phần là họ ghen tị với khuôn mặt và lực học của cô. - Yuri, Asai, Ida ... – Yui vẫn còn rưng rưng nước mắt gọi tên các bạn.
- Hôm nay mày thật là to gan! Sao mày dám chọc giận Shukasa của tụi tao hả?
- Nhưng ... Nhưng các cậu cũng thấy mà ... Là Shukasa trêu tớ mà ...
- Mày dám cãi ư? – Yuri lao tới tát Yui. Asai và Ida cũng không vừa. Họ thẳng tay đánh Yui không chút ngần ngại. Yui tội nghiệp. Cô bé chẳng biết làm gì ngoài lấy tay ôm đầu, kêu lên đầy đau đớn: “Đừng mà ~ Đau lắm ~ Dừng tay đi ~ Có ai làm ơn can họ lại ~”
Có đến hàng chục học sinh chứng kiến cảnh đó. Nhưng chẳng ai làm gì cả. Đa phần thì nhìn một cách thương hại. Chẳng ai dám can ngăn. Bởi họ biết nếu bảo vệ cho Yui thì sẽ trở thành nạn nhân bị cô lập, bị bắt nạt của Shukasa và cả những người khác nữa. Họ chẳng biết làm gì hơn. Điều mà họ mong là được học hành một cách yên ổn, không gặp trở ngại gì cho đến lúc tốt nghiệp như Yui. Duy chỉ trừ một người bất bình trước cảnh đó.
Cốp! – Một tiếng vang lên và kèm theo sự đau đớn của Yuri. Một thứ gì đó văng vào đầu cô. Một chiếc giày. Yuri một tay ôm đầu, một tay cúi xuống lượm chiếc giày lên và lớn tiếng hỏi:
- Ai ném cái này vào đầu tao?
Không khí im lặng trong một giây.
- Tao! – Một đứa trong đám đông cất tiếng. Mọi người quay lại nhìn về phía tiếng nói.
Đó là một cô bé trạc tuổi Yui, nhưng trông có vẻ rất mạnh mẽ.
- Mày muốn chết à? – Yuri lại gần, chỉ tay vào cô gái mới. Nhưng cô bé lại chẳng có gì gọi là sợ hãi:
- Chính mày mới muốn chết đấy! – Cô bé hất tay Yuri ra – Mày không còn chút lương tâm nào khi đánh người khác như vậy à?
Yuri tỏ ra khá sợ hãi nhưng vẫn không chịu thua:
- Mày có biết đụng vào tao thì hậu quả sẽ ra sao không?
- Thì sao? – Cô gái mới vẫn không hề sợ hãi.
- Thì … thì mày sẽ không được học yên ổn cho đến lúc tốt nghiệp đâu.
- Vậy à? Để xem nào!
Cô gái mới hoàn toàn không để ý gì ở phía sau. Asai túm tóc cô bé kéo ra. Ida đá cô bé ngã phịch xuống đất. Yuri thì tiến tới nói một cách đắc thắng:
- Mày nên biết nếu đụng vào tao thì hậu quả sẽ khôn lường đấy!
Cô bé ngồi dậy, rồi đứng lên. Cô bé mới cũng tiến đến, nói:
- Tao nghĩ mày cũng nên biết ... - Tay cô nắm lại thành nắm đấm, cô đánh Yuri ngã lăn quay – ... nếu đụng vào tao thì hậu quả cũng sẽ khôn lường đấy!
Yuri nằm dưới đất, cô cảm thấy bực bội. Đây là lần đầu tiên cô nếm mùi thất bại nên rất cay cú. Asai và Ida chạy lại đỡ cô dậy. Yuri gượng dậy, vẫn là cái giọng kiêu căng:
- Tao sẽ không để mày sống yên ổn đâu!
- Mày làm gì được tao nào? Dù gì mày cũng chỉ là một con cáo yếu đuối tỏ ra mạnh mẽ trước kẻ yếu hơn mình mà thôi.
- Con cáo … yếu đuối … Mày nghĩ mày mạnh hơn tao?
- Dĩ nhiên. Nếu mày cho là mày mạnh hơn tao thì hãy cho tao xem mày giỏi đến mức nào đi.
- Nếu mày muốn ... Tao là Eto Yuri. Mày tên gì? – Yuri đã đứng dậy.
- Tao ư? Toudo Mika, học sinh mới chuyển trường, cứ gọi tao là Mika. Tao chấp nhận lời thách thức của mày bất cứ lúc nào!
- Tao rất vui. Cứ chờ xem …
Cùng lúc đó, từ cổng trường, một người phụ nữ xinh đẹp đã ngoài chạy vào. Cô mặc bộ váy công sở màu be và bôi màu son khá bắt mắt. Mái tóc nâu được búi gọn trông rất sang trọng và quý phái:
- Tiểu thư!
Yui ngoái đầu lại:
- Cô Manami!
Người phụ nữ đó là Toyama Manami, thư kí của chủ tịch tập đoàn Satake. Toyama như người mẹ thứ hai của Yui vậy. Lúc nào cô cũng dành cho cô bé một sự quan tâm đặc biệt hơn chị cô, Satake Mai. Yui cũng quý Toyama như người thân trong gia đình vậy.
- Tiểu thư, tôi không biết lại có chuyện kinh khủng như vậy xảy ra với cô. Đợt này tôi cảm thấy tiểu thư buồn bã hẳn nên đã đi theo xem. Tôi không ngờ …
- Cô Manami … con không sao … con không sao đâu mà …
- Không sao gì mà không sao! – Cô vội cắt lời Yui – Chuyện kinh khủng như vậy cơ mà … Tiểu thư ngốc lắm! Sao cô … sao cô không nói chuyện với tôi … - Giọng cô như sắp khóc.
- Con xin lỗi … xin lỗi cô nhiều lắm … - Yui sà vào lòng Toyama.
Toyama đứng dậy. Cô quay phắt về phía ba đứa trẻ ngỗ nghịch:
- Các em còn nhỏ, học không lo học lại đi bắt nạt bạn bè. Các em phải đặt mình trong tình huống của bạn chứ! Nếu các em bị bắt nạt, bị cô lập như bạn thì có chịu nổi không? Tôi sẽ báo chuyện với nhà trường kỉ luật ba em! – Toyama nói giọng nghiêm khắc, khác hẳn sự vỗ về lúc nãy với Yui. Còn Yuri, Asai và Ida thì đứng im, cúi gằm mặt.
Ở cổng trường, một chiếc xe vừa đi đến. Một người phụ nữ trạc tuổi Toyama bước xuống. Đó là Nakazawa, kế toán trưởng tập đoàn Satake.
- Tiểu thư Yui, chủ tịch muốn gặp cô. Phiền cô lên xe …
- Còn buổi học … - Yui ngập ngừng.
- Hôm nay tiểu thư hãy nghỉ một bữa.
Toyama đi lại, vỗ nhẹ vai Yui:
- Tiểu thư, nghe lời chủ tịch mà về gặp ông ấy đi!
- Vâ .. vâng … - Yui gật đầu. Cô theo Nakazawa bước lên xe.
Chiếc xe chở Yui phóng đi. Toyama quay lại chỗ Mika:
- Cháu đi theo cô được không?
- Đi … đi đâu cô? – Mika ngập ngừng.
- Đi đến chỗ này. Cô cảm thấy vui khi cháu bảo vệ Yui.
- Chỉ là cháu cảm thấy bất bình trước cảnh đó thôi.
- Vì vậy, cô cảm thấy rất yên tâm khi giao Yui cho cháu. Cháu sẽ giúp cô chứ?
- Vâ ... vâng!
Tại tư dinh nhà Satake, trong thư phòng ở tầng , chủ tịch Satake Ikishige đang đứng nói chuyện với Yui, con gái ông sau vụ việc vừa rồi ở trường. Nhưng khác hẳn với sự quan tâm, lo lắng của Toyama, ông Ikishige lại bực tức và đang mắng mỏ Yui. Ông Ikishige giơ tay tát Yui. Cô bé ngã ra sàn nhà.
- Mày là con gái tao ư? Sao mày lại để yên cho kẻ khác đánh? Mày không biết đánh lại chúng sao? Mày là giống nòi nhà ai mà nhịn nhục thế này?
- Con … con xin lỗi …
- Sao mày lại xin lỗi? Tao chỉ mong mày đừng bôi tro trát trấu vào mặt tao nữa được không? Mày không được một nửa Mai chị mày à?
- Chị Mai lần đó cũng để yên cho mấy chị lớp trên đánh, ba bênh chị ấy, còn đình chỉ học mấy chị đánh chị ấy nữa. Sao ba không làm vậy với Yui ?
- A … Con này ghê nhỉ? Mày nghĩ mày bằng mấy phần chị mày mà mày đòi hỏi tao phải trả thù cho mày hả?
- Thế … thế nếu Yui bằng Mai thì ba sẽ thương Yui chứ?
- Mày nghĩ mày được như Mai à? Mai con tao là lá ngọc cành vàng, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, đâu như mày!
- Nhưng mọi người bảo Yui xinh đẹp. Kết quả học tập cũng đứng đầu trong Top quốc gia mà …
- Mày dám cãi tao à? – Ông Ikishige giơ tay đánh Yui lần nữa – Dù gì thì mày cũng đừng mong bằng chị mày.
- Yui cũng là con ba mà. Yui cũng do ba đẻ ra mà. Sao ba chỉ thương một mình Mai? Yui luôn cố để được như Mai, sao ba không thương Yui chứ? Ba chỉ biết mỗi Mai! Yui ghét ba! – Yui hét lên.
- Con nhãi … - Ông Ikishige định đánh Yui lần nữa, nhưng cô bé đã chạy vọt ra khỏi phòng.
Ở ngoài thư phòng, Mika đã chứng kiến tất cả. Cô sững sờ trước cảnh mình vừa nhìn thấy, vừa nghe thấy. Toyama từ đằng sau lại ôm Mika:
- Đi, cô đưa cháu về.
Cả hai người lên xe. Mika im lặng một lúc, rồi lên tiếng hỏi:
- Cô Toyama, chuyện vừa rồi là sao ạ?
Toyama im lặng không trả lời.
- Cô Toyama, vậy là sao? Yui là con chủ tịch Satake mà! Sao ông ấy lại đối xử như vậy với đứa con ruột thịt của mình chứ?
- Cháu muốn nghe chứ? Quá khứ của Yui …
- Vâ … vâng.
- Chủ tịch Satake đã đi bước thứ hai. Người vợ đầu tiên là bà Satake Daeka. Đó là người chủ tịch Satake yêu say đắm. Satake Mai, đứa con của chủ tịch và Daeka, khi cất tiếng khóc chào đời đã mất đi người mẹ yêu quý. Bị mất đi người mình yêu, ông ấy đã đau khổ và buồn bã biết bao nhiêu. Tình yêu dành cho người vợ yêu quý được ông dồn lên Mai. Em gái song sinh của bà Daeka, bà Satake Kaemi, thì lại rất yêu chủ tịch. Bởi vậy, bà ấy chấp nhận làm cái bóng cho chị mình và sinh ra Yui. Chủ tịch chỉ yêu một mình Daeka, chẳng đoái hoài đến Kaemi nên cũng chỉ thương Mai, bỏ mặc đứa con thứ hai mang dòng máu của mình, Yui. Không những không nhận được tình thương từ người cha, Yui còn không nhận được tình thương từ mẹ. Bà Kaemi, một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng nên luôn bận rộn, còn chút ít thời gian cho gia đình thì bà lại đi làm cái bóng của cố phu nhân cho chồng mình dù biết sẽ không được đáp lại, trước mặt chồng bà vẫn luôn bênh Mai vì nghĩ làm vậy bà sẽ được chồng quan tâm hơn, dù về bản chất thì bà vẫn yêu con mình như bao bà mẹ khác. Đó là chưa kể đợt này Yui còn bị cô lập nữa ...
- Cháu … cháu …
- Sao?
- Cháu đã từng ghen với các cô tiểu thư được lớn lên trong nhung lụa, họ có tất cả mọi thứ họ muốn. Nhưng … nhưng nhìn Yui với một quá khứ bất hạnh như vậy, cháu cảm thấy mình vẫn sung sướng hơn cậu ấy rất nhiều. – Mắt Mika rưng rưng muốn khóc.
- Cháu biết không ?
- Vâng?
- Yui chưa từng có một chỗ bạn chân thành. Mọi người tiếp cận cô bé từ trước đến nay đều vì tiền. Chưa ai thực sự muốn làm chỗ chia ngọt sẻ bùi với nó cả.
- Vậy …
- Cô muốn giao Yui cho cháu … Cô rất mừng khi thấy cháu bất chấp sự cô lập của bạn bè mà cứu Yui. Cháu có thể làm chỗ dựa cho cô bé, làm nơi chia ngọt sẻ bùi với nó, được không?
- Nếu có thể làm vơi bớt nỗi buồn của cậu ấy thì cháu sẽ làm ạ!
- Vậy … nhờ cả vào cháu đấy!
- Vâng! Cô cứ tin ở cháu!
- Mừng quá!
- Nhưng mà … cô ơi …
- Hả?
- Cô đi quá nhà cháu rồi ạ …
- !?!