- Hazzii~ - Yui trút ra một tiếng thở dài não ruột. Đôi lông mày cong xuống, môi khe cong, ánh mắt thảm thương buồn tẻ. Cô nằm thượt lên bàn rũ rượi. tay duỗi thẳng, chân chạng ra, mái tóc đen óng xõa xuông vai, ngực và lưng.
Đám bạn hiếu kì trong lớp quay xuống, tập trung ánh mắt khó hiểu về phía cô. Vài tiếng xì xào bàn tán vang lên nhưng chẳng ai dám nói to, phải chăng ở Yui có cái gì đó đáng sợ đối với họ.
Bất chợt, một cái liếc sắc lẹm, đáng sợ và xếch lên hình viên đạn cùng với luồng sát khí ghê rợn từ cô ném thẳng về phía mọi người. Nhận thấy nó, tất cả học sinh quay lạy bàn học ngay ngắn, cố đọc sách với nỗi lòng căng thẳng và những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Chỉ vài giây sau đó, Yui lại như trước sau tiếng thở dài khác còn to hơn nữa.
- Chuyện gì xảy ra với chị hai vậy? – Kitao khẽ nhìn cô đang rũ rượi thể xác, rồi quay lại chỗ Mika đang ngồi cạnh với chiếc kẹo gum nhai chỏm chẻm trong miệng.
- Ai biết? Từ sau ngày thứ hai của chuyến dã ngoại, cậu ta đã như thế rồi. Suốt ngày giam lỏng mình trong khách sạn, năn nỉ gãy lưỡi mới chịu ra, nhưng với vẻ mặt buồn tẻ và những tiếng thở dài. Đã vậy, cứ năm, mười phút là cậu ta lại... – Mika mắt lờ đờ giải thích cho Kitao, miệng thổi một quả bóng to hơn cái nắm tay của người lớn. Đồng thời mắt cô cũng khẽ liếc Yui.
Cô xịu mặt, tay đưa lên trên, vuốt nhẹ ở má. Môi bĩu lại, má phình ra, mặt não nề hơn trước.
- Nà, Mika! Cậu nghe chuyện của Hanagato, Boss bên Stars chưa? – Cô bạn hiếu kì Haru quay phắt xuống ngay sau khi Mika đề cập đến tình trạng của Yui. Khua môi múa mép, cô liến thoắng – Thấy bảo cũng sau hôm đó, anh ta ngày thường vốn sôi động bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ thu lu ở bàn, suốt ngày thở dài. Nhưng gã chẳng sờ má mà chỉ nhìn lòng bàn tay phải thôi!
- Hả? Má...tay...tay...má... – Mika khẽ lẩm bẩm với đôi lông mày cũng đang nhướn nhẹ và cặp mắt chớp liên tục.
Tai Yui như vừa động đậy khi nhắc đến cái tên Hanagato, cùng với những biểu hiện kì lạ của anh chàng. Mắt đang nhắm cũng mở ra, tròn xoe. Đầu khẽ chỉnh để cho mắt kịp nhìn những hình ảnh về thái độ và biểu cảm của bạn.
Mika vẫn đang suy nghĩ, và chợt hét lên một tiếng khi ý nghĩ ấy hiện lên trong đầu cô:
- A!
Yui lại chớp mắt. Cô chưa kịp hỏi gì và Haru cũng chưa kịp hiểu gì thì Mika đã lao tới, chộp lấy hai vai cô, lay mạnh:
- Yui! Có phải cậu bị Hanagato tát không?
- Hả? Sao cậu biết? – Yui tròn xoe mắt, í ẹ hỏi lại.
Thế nhưng, câu hỏi của Mika khá đột ngột và cũng thật to nên biết bao cặp tai của học sinh trong lớp đều chĩa hẳn về phía góc lớp cạnh của sổ. Ngay sau thái độ của Yui cũng là muôn ngàn lời bàn tán vang lên xôn xao, bỏ quên cái lườm sát khi của cô:
“Hả? Hanagato tát Miyamoto ư?”
“Sao thế được? Hai người họ hẹn hò mà!”
“Hừ! Chắc là yêu vài ngày rồi đá chứ gì? Hóa ra chị hai cũng chẳng có gì thu hút các mĩ nam!” “Chắc không đâu! Toudo bảo là Yui chứ có phải Miyamoto đâu!”
“Ngốc thế! Yui hình như là tên thân mật của cô ta mà!”
- Thôi đủ rồi! – Yui hét lên. cô đứng phắt dậy, đập mạnh tay xuống bàn. – Mấy người lắm chuyện quá đó! Tôi nói lại lần nữa! Tôi và Hanagato không hẹn hò với nhau!
Thật rõ ràng, thật dứt khoát, tuyên bố xong, cô lững thững bỏ ra khỏi lớp.
- Sao thế nhỉ? – Kitao ngơ ngác nhìn theo.
Trên sân thượng, Yui đứng yên một mình, tựa lưng vào thanh chắn. Vẫn là cái thở dài nặng nề tuôn ra từ miệng cô. Mái tóc dài và tà váy ngắn khẽ bay lên khi cơn gió hiu hiu nhưng se lạnh ấy thổi thoáng qua.
Sau đó, những luồng không khí buôn buốt ấy thổi liên hồi. Cái không khí lạnh của mùa đông cũng thế mà làm ù tai cô. Nhưng cô nào đâu để ý đến nó, mà chỉ tiếp tục đứng thế với tâm trạng nặng nề, và cũng không để ý đến một người đang xuất hiện.
Anh ta có cơ thể nhẹ như lông hồng, nên bước chân của anh ta cũng nhẹ đến nỗi cô chẳng biết gì hết về sự hiện diện của anh.
- Cô có thể rời khỏi chỗ này được không?
Bấy giờ, Yui mới để ý. Cô ngưng dòng suy nghĩ rối bời như tơ vò để quay mặt lại.
Trong thoáng chốc, cô nghẹn cứng họng, nói không nên lời.
Anh ta có mái tóc màu nâu chải mượt, dài đến cổ, tóc mái cũng dài che đi một bên mắt. Cặp lông mày thanh nhẹ, ánh mắt dịu dàng nhưng thông minh. Chiếc mũi cao thanh tú cùng với đôi môi mỏng và nụ cười hớp hồn người đối diện. Thân hình mảnh dẻ, nhưng săn chắc. Anh cao ngang Shukasa nhưng lại nhẹ hơn nhiều. Làn da trắng nõn của một gã công tử yếu đuối suốt ngày chỉ trốn trong nhà, không ra nắng của anh đã để lại trong Yui bao suy nghĩ. Một vẻ đẹp của con gái.
- Anh nói gì thế? Nói lại tôi nghe được không? – Cô nhướn mày, nhếch mép hỏi lại.
- Hừ! – Anh cũng khẽ cười ngạo mạn – Cô bị điếc à! Nói thế nghe không được sao?
Dường như chẳng chịu được nữa, cô hét lên:
- Điên! Lời nói của anh lọt lỗ tai ghê nhỉ? Cái gì mà “cô có thể rời khỏi chỗ này được không” kia chứ! Đây là chỗ của ành hả? Hả?
- Bây giờ chưa phải của tôi. Nhưng tương lai sẽ là của tôi. Hơn nữa, chẳng phải tôi đã nói rất tử tế rồi sao. Đây là lời đề nghị lịch sự mà!
Anh ta rất điềm tĩnh nói lại, trái với thái độ nông nổi của Yui. Và cũng chính sự tự tin quá mức của anh lại khiến cho cô bực mình.
- Vậy...câu trả lời của tôi là không! Không hiểu chưa hả? – Cô vươn người tới, hét lên thật to.
Trong thoáng chốc, anh nhướn mày, môi bặm lại. Hay tay đút vào túi áo, bước tới thật khoan thai. Đến khi anh đứng sát Yui, anh mới dừng lại, và tiếp tục nhìn cô không chớp mắt.
Thế nhưng, thái độ đó của anh khiến cho yui cảm thấy khó xử. Cô lùi một bước, tay rụt lại, trợn mắt nhìn.
Bốp!
Anh ta giơ tay ra tát không thương tiếc vào khuôn mặt của Yui. Cô mất trụ, ngã phịch xuống đất. Anh ta cử động rất nhẹ nhàng nhưng lực lại thật mạnh. Ở đúng phần má mà cô đã bị Shukasa tát, thêm một cái nữa khiến cho phần thịt đó buốt rát.
Anh ta thở một hơi dài từ mũi:
- Hừ! Đúng như tôi nghĩ. Cô quá giả tạo.
- Sao? – Yui nghiến răng.
- Lần đầu tiên thấy cô, cô thật yếu đuối. Thế nhưng phát hiện ra tôi, cô lại tỏ ra mạnh mẽ. Chỉ để gây ấn tượng ở tôi đúng không? Cô quá yếu đuối khi không thể đỡ nổi cái tát đó. Tuýp của tôi đúng là con gái mạnh mẽ, giỏi đánh nhau, chứ không phải kiểu giả tạo như cô đâu!
Yui phì cười. Ban đầu chỉ là tiếng cười bằng mũi, nhưng sau đó bật lên thật to. Cô đứng dậy, phủi bụi trên váy.
- Anh biết tôi là ai không? Đụng vào tôi chính là sai lầm lớn của anh đấy.
- Buồn cười! Cô chẳng biết tôi là ai mà!
Chỉ nói một câu như vậy, anh quay lưng bỏ đi. Còn Yui vẫn đang khịt mũi”
- Anh tên gì? Tôi là Miyamoto.
- Muốn làm quen à? – Anh dừng bước, cười theo.
- Xin lỗi đi! Để nếu còn gặp lại, tôi sẽ trả thù anh.
- Sẽ chẳng gặp lại đâu! Mà nếu có gặp, thì sẽ là ở Pháp.
- Pháp? Anh là du học sinh hả? – Cô ngơ ngác.
- Tôi là Sewashi. – Cùng với cái nhếch mép, anh bước thẳng một mạch xuống cầu thang, chẳng cho Yui nói thêm lời nào.
- Cảm ơn anh!
Cô cười dịu, nói thật dịu dàng. Nhưng anh chẳng kịp nghe gì cả. Và...nếu như anh có nghe được, có hỏi lại “Vì chuyện gì?” thì cô sẽ trả lời:
“Vì anh đã giúp tôi nguôi bớt nỗi lòng trĩu nặng này mà suốt bốn ngày liền tôi canh cánh.”
Bộp!
Mika hớt hải chạy đi tìm Yui khi cô bạn bỏ đi không một lời, cúp luôn cả tiết học Đại số vốn là phần mà cô ưa nhất. Chẳng may trên đường lên sân thượng, cô đã đụng phải Sewashi. Mà chính xác hơn, là Sewashi đụng phải cô.
- Hừ! Đụng phải người khác mà không chịu xin lỗi hả? – Mika nhướn mày chỉ trích.
Nhưng anh chỉ tỏ vẻ khó chịu:
- Lắm chuyện!
Nghe câu nói đó, cô giận run, mắt trợn ngược, môi bặm lại:
- Khốn kiếp! Ăn nói kiểu gì thế hả? – Cùng với câu nói nặng nề, Mika co tay phải ra sau, nắm thành nắm đấm, rồi đẩy ra phía trước, dồn lực.
May thay, với cơ thể nhẹ nhàng, Sewashi đã kịp né nó. Bàn tay sắt đá của Mika lao thẳng vào tường.
Mặt tường nứt nẻ. Từng mảng tường nhỏ rơi xuống đất lả tả. Anh chảy mồ hôi.
- Chỉ là cảnh cáo thôi đó! Tha cho anh lần này! – Dứt lời, Mika lại lao lên trên.
Sewashi đứng thần cả người. Bỗng dưng, hai má anh đỏ ửng lên, trong đầu anh nghĩ đến một người con gái:
“Ran!”
- Yui! Ơn trời! Cậu đây rồi! Tớ tìm cậu mãi! – Mika thở hồng hộc không ra hơi, gọi tên Yui ngắt quãng.
- Có chuyện gỉ hả Mika? – Cô ngơ ngác.
Mika bước tới, cầm lấy hai vai Yui, đẩy cô xuống đất.
- Kể tớ nghe! Hanagato đã làm gì cậu!
Nhìn thái độ dứt khoát của Mika, Yui đành kể ra mọi chuyện.
Bốp!
Chưa giứt lời, Yui đã ngã khuỵu xuống đất. Shukasa đã tát cô.
- Anh...Hanagato...anh...
Yui ngước lên, giọng nói đứt quãng.
Shukasa bặm môi, mặt tối sầm. Anh nhìn Yui một cách đáng sợ với những tiếng ken két phát ra từ hai hàm răng:
- Cô...cô sao vậy? Cô nghĩ gì mà lại xúc phạm Waka? Tôi hỏi gì thì cô cứ trả lời đi? Cớ sao lại đụng đến Waka hả?
- Anh...anh... – Yui nói không nên lời, giọng ngắt quãng.
Anh hít sâu vài hơi để lấy lại tinh thần, rồi quay lưng bỏ đi, hai bàn tay vẫn nắm chặt.
Yui nhìn anh đi khuất bóng, mới nấc lên một tiếng. Tiếp đó, những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Mặt cô đỏ bừng, nằm vật vã xuống đất, khóc tấm tức, quằn quại:
- Hanagato...Anh là đồ ngốc...Con nhỏ Waka kia có gì hay hơn em kia chứ? Sao anh...quan trọng nó hơn là em? Em đã...em đã th...thích anh kia mà...Vậy tại sao...
Tiếng khóc của Yui tưởng như vang vọng xuyên suốt khu rừng...
Hết chương