- Anh Tùng, anh chở em đi một vòng được không? Hi hi, chở em nhé!!!!
- Lấy mubahi đội vào đi, em đề nghị anh không dám thực hiện sao?
- He he, anh biết điều đó. Chờ em chút.
- Xong rồi, let’s go !!!!!!!!
- Em có vẻ phấn khích quá nhỉ???
- Dĩ nhiên.
Tùng đi xe tốc độ cũng kinh dị như Nam, nói chính xác là hơn lần. Vì dẫu sao Tùng cũng thuộc loại ăn chơi, còn Nam là “tri thức” ^^
- Oa, đã quá!!!!!!!!!!!!!
- Em làm gì hét toáng lên thế, người ta ngó kìa.
- Kệ họ, em hét quyền của em chứ. Anh biết không, hồi nhỏ đến giờ, em luôn ước có người yêu đi xe loại này đó.
- Hì, vậy thỏa ước nguyện rồi nhé. Hay làm bạn gái anh đi, anh chở em đi mãi luôn.
- Không giỡn nghe! Anh đẹp trai quá, em sợ đi với anh bị “khử” hồi nào không hay.
- Lo gì, anh sẽ bảo vệ em.
- Chắc không?
- Không tin anh à?
- Uh, tin. Được chưa? Hi hi.
Đi một lát đã về tới nhà. Thả Lam xuống, Tùng sực nhớ điều gì, kéo tay Lam lại:
- Anh quên mất, thứ tuần sau sinh nhật anh, em nhớ đi nghe!
- Đến sinh nhật anh rồi hả? Nhanh nhỉ, anh không nói em quên luôn. Em sẽ tặng anh một món quà bất ngờ. Hi. Mà sinh nhật ở đâu anh?
- Ở quán bar đường Bạch Đằng ấy.
- Ặc, anh biết em không đi xe máy được rồi, tổ chức chỗ đó em đi sao nổi?
- Ai bảo em đi xe đạp mà nói.
- Chứ đi gì, em đi taxi không được mà!!!!
- Ngốc, anh qua chở em. Ok?
- Hi, vậy thì được. À mấy giờ anh đón em?
- h nhé.
- Ok.
- Nhớ đó, anh sợ em quên quá. Em không bao giờ nhớ lời anh nói cả.
- Nhớ mà, anh yên tâm.
“Kitssssssssssssssssssss”, tiếng xe máy đột ngột dừng lại làm Lam giật mình. Nó quay lại. Là………
Các bạn biết ai không??????????????? Đón đọc chap tiếp theo của mình nhé, hihi.