Trên chiếc xe BMW, Nam Cung Hạo Thiên nhìn thằng nhóc bên cạnh cứ như bản sao thu nhỏ của mình khẽ nhíu mày:
-Nói đi nhóc là ai, tiếp cận ta có mục đích gì?
-Dady sao dady tàn nhẫn vậy, ngay cả con của mình mà cũng nghi ngờ, thật làm cho tâm hồn nhỏ bé của người ta bị tổn thương mà. – khuôn mặt tràn ngập đau thương, nhưng nếu nghe kỹ sẽ thấy mang theo vài phần trào phúng giuễ cợt.
-Nam tử hán đại trượng phu bớt dài dòng chút đi. Có việc gì thì tốt nhất giải thích đi, nếu không ta sẽ cho nhóc hối hận về hành vi thách thức ngày hôm nay của nhóc.
Đứa bé bật cười, sao đó khuôn mặt lành lùng nhìn anh nói:
-Nam Cung Hạo Thiên, ông đang lo lắng, và muốn trả thù cho tình nhân của ông vậy thì ông cứ việc ra tay đi. Lý Nhã Hàn tôi mà có rên một tiếng sẽ theo họ của ông.
Nam Cung Hạo Thiên vừa nghe đến hai từ “Lý Nhã”, hai tay đang cầm vô lăng của anh bỗng nhiên xiết chặt, khuôn mặt trắng bệch.
Nhưng Nam Cung Hạo Thiên anh là ai, rất dễ bị người kích động à, anh rất nhanh lấy lại tinh thần, hồi phục lại dáng vẽ bình tĩnh của mình xem mọi việc dường như chưa hề xảy ra.
Nhưng giọng nói vẫn mang theo vài phần gấp gáp, nôn nóng và hy vọng:
-Nói mẹ nhóc là ai? Lý Nhã Thuần có quan hệ gì với nhóc.
Vừa nghe thấy cái tên quen thuộc khuôn mặt Nhã Hàn khẽ đen lại, ông phản bội mẹ tôi, vậy mà bây giờ còn có gan nhắc lại à. Tốt cực kỳ tốt.
-Ông hỏi việc đó làm gì, người ấy quan trọng với ông lắm sao?
-Ừm, người ấy là người mà chú nhớ thương, tìm kiếm rất nhiều năm. Là người quan trọng nhất cuộc đời chú, người con gái chú yêu nhất.
-Yêu sao, nhớ sao, thật giả tạo, ghê tởm chết tôi rồi. Ông nói yêu Lý Nhã Thuần, vậy người con gái hồi nãy cùng ông sánh vai vào khách sạn là ai là Lý Nhã Thuần mới phẫu thuật sửa sắc đẹp à.
Khi nãy còn tay ấp vai ôm bây giờ ở đây còn ra vẽ lo lắng ông đang đóng kịch cho ai xem.
Nếu thật sự mẹ quan trọng với ông như vậy, thì tại sao ông lại để mẹ phải ôm đau khổ một mình nuôi tôi khôn lớn, khi mẹ tôi sinh khó, thập tử nhất sinh luôn gọi tên ông thì ông ở đâu, với ai. Khi tôi bị bạn bè gọi là thằng nhỏ không cha, là dã loại thì ông đang làm cái gì.
Vậy mà bây giờ nói nhớ, nói thương, thật giả tạo. Lý Nhã Hàn tôi khinh bỉ ông ngàn lần. Tại sao tôi lại có người cha vô tâm không phế như ông chứ.
Nam Cung Hạo Thiên vẽ mặt đầy đau đớn và bắt đắc dĩ nhìn Nhã Hàn nói:
-Thật xin lỗi, cha có nỗi khổ tâm mong con hãy hiểu cho. Người mà cha yêu nhất chỉ có một mình mẹ con. Cha chưa bao giờ bỏ mẹ con, là cô ấy đã không từ mà biệt mà thôi. Cha đã cho rất nhiều tìm mẹ con, nhưng mẹ con cứ như không khí biến mất không hề vết tích lưu lại.
-Đồ lừa đảo, ông nói dối, là ông đã bỏ rơi mẹ con tôi. Vậy mà bây giờ còn oán trách bà ấy, ông có tư cách gì.
Nhã Hàn gần như tê tâm liệt phổi hét lên, ông đã làm sai còn nói xấu mẹ tôi, thật không thể tha thứ. Nói dối trợn mắt nói dối mà.
-Nhã Hàn, cha không có
-Dừng xe, dừng xe lại cho tôi. Nếu ông không dừng xe tôi sẽ nhảy xuống.
Nhã Hàn vừa nói, vừa đưa tay, tư thế sẵn sàng liều mình mở chốt cửa nhảy xuống luôn, nếu như Nam Cung Hạo Thiên không dừng xe lại.
Hàng động ấy của nó làm anh xuýt nữa tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
“Két”
Tiếng thắng xe chói tay, trên mặt đường còn hằng rõ những vệt màu đen do thắng xe lếch bánh.
Một bóng dáng nho nhỏ lao nhanh ra khỏi xe, hòa mình và đoàn người đông nghẹt phía trước, làm Nam Cung Hạo Thiên cảm thấy bất lực không thôi.
-Nhã Thuần rốt cuộc khi đó tại sao em lại vô cớ bỏ đi? Còn Nhã Hàn nó là con của chúng ta sao? Rốt cuộc em còn dấu anh bao nhiêu bí mật.