Trường tiểu học Ngọc Ánh
Trong nhà kho đựng dụng cụ thể dục của trường.
Một cậu bé hôn mê, bị trối hai tay, hai chân nằm trên sàn nhà. Một sô nước đá được hất thẳng vào người cậu, thân thể run lên vì lạnh.
Hai hàng long mi khẽ lay động, từ từ mở mắt ra.
Một âm thanh non nớt vang lên:
-Tỉnh, tôi cứ nghĩ cậu định ngũ trưa ở đây luôn chứ.
Đứa bé trai không nói gì, lặng lẽ quan sát kỹ mọi thứ xung quanh, cậu đoán chắc rằng mình vẫn còn đang ở trong trường.
Giọng nói non nớt lại vang lên lần nữa:
-Vẫn còn bình tĩnh gớm nhỉ, để xem một hồi cậu còn có thể giữ được cốt cách thanh cao như vậy nữa hay không?
Đối diện với đứa bé trai, là một cô gái ngũ quan tinh xảo, nhìn dáng vẽ có lẽ cùng tuổi với cậu.
Nhưng không hiểu sao, nhìn kỹ cô nhóc, cậu cứ thấy quen quen, không biết đã gặp ở đâu rồi. Theo sao là bốn gã mặc áo đen, có lẽ là thuộc hạ hả của ả.
Cậu bé nở nụ cười tà mị nói:
-Con nhóc kia, mi bắt thiếu gia đến đây để làm gì? Không lẽ bị sắc đẹp của bổn thiếu gia mê hoặc, kìm lòng không đậu nên sinh ra hành động tội lỗi sao?
Đứa bé mà được cậu kêu là con nhóc, khẽ nhếch môi cười, đi lại gần cậu, dùng một tay năm cầm cậu lên
Sau đó là “Chát”, năm ngón tay của đứa bé gái hằng sâu trên mặt cậu bé
-Tôi không ngờ da mặt cậu lại dày như vậy. À mà khó trách mẹ nào thì con nấy thôi. Mẹ là cáo già thì thằng con sinh ra làm sao khá hơn được.
Đứa bé gái đứng dậy, đi về phía một gã vệ sĩ, gã ta lấy từ trong túi ra một cái khăn tay màu trắng đưa cho bé gái. Nó lấy lau hai tay của mình, như vừa chạm vào một thứ gì đó thật bẩn thỉu sau đó ném xuống đất.
Nụ cười trên mặt cậu nhóc bỗng nhiên cứng lại, trừng mắt nhìn thẳng vào mặt đứa bé gái.
-Nhóc, không ngờ bề ngoài đã xấu xí rồi mà ngay cả lời nói ra nghe cũng chẳng thơm tho chút nào. Không biết là con ai, được gia đình giáo dục ra sao, mà giờ thành ra cái tính cách quái gỡ không giống ai như vậy nữa, đúng là mất dạy.
Đã bắt cóc nó, còn dám nói xấu mẹ nó, thật khi dễ bổn thiếu gia mà. Hổ không phát huy còn tưởng mèo bệnh à.
Nhìn thấy vẽ mặt xám ngoắc của ta, nó thật hả dạ, tốt nhất là tươi sống tức chết luôn đi.
Nhìn diện mạo cộng với tính cách của nó, cuối cùng cậu cũng phần nào biết được, lai lịch của con nhóc này rồi. Hèn gì cậu cứ luôn cảm thấy nó trong rất quen, đúng là trái đất tròn, oan gia ngõ hẹp.
Đứa bé gái khẽ cau mày:
-Lý Nhã Hàn, con chó điên này. Đến nước này cậu vẫn chưa xác định được vị trí của mình sao. Còn dám ở đó sủa bậy, thật chán sống mà.
-Không hổ là con gái của hổ ly tinh Hoa Thương, nói chuyện ra toàn ngôn ngữ của súc sinh.
-Lý Nhã Hàn mẹ cậu mới là hồ ly tinh, cả nhà cậu đều là hồ ly tinh. Bốn người đánh hắn cho tôi, đánh chừng nào hắn chịu há mồm cậu xin tha thứ thì thôi. Nhưng nhớ đánh vào những chỗ người khác không dễ phát hiện đó, tôi không muốn phiền phức.
“Binh, binh, bốp, chát chát……”
Mười lăm phút sau.
-Dừng lại đi, tôi không muốn xảy ra án mạng. Lý Nhã Hàn tôi cảnh cáo cậu đây chỉ là mở màng mà thôi. Nếu như hai mẹ con cậu còn xuất dám xuất hiện lỡ quỡn như ruồi bọ xung quanh ba tôi một lần nữa thì đừng trách.
Sau đó đứa bé gái lạnh lùng xoay người bước đi, theo sao là ba gã vệ sĩ. Chỉ để lại một tên để mở trối cho Nhã Hàn.
Nhã Hàn nằm trên mặt đất, mặt dù thân thể đau đớn nhưng nó vẫn không khóc, không kêu rên một tiếng.
Bởi nó biết, tiếng khóc, lời cầu xin tha thứ của nó, chỉ khiến đối phương càng thêm thỏa mãn thú tính của mình mà thôi. Mà với tính cách của nó, chuyện đó là không thể nào.
Mặt dù tuổi còn nhỏ, nhưng khí thế của cậu không nhỏ, thân thể cậu toát ra khí chất như có thể đông chết con mồi, ánh mắt sắc bén làm người ta phải rùng mình.
Trước cổng trường Ngọc Ánh.
Một người đàn ông khí chất bất phàm, đứng tựa vào cửa chiếc xe BWM đắc tiền, ánh mắt nhìn dõi theo những đứa trẻ tan học ra về, như đang đợi một ai đó rất quan trọng. Thu hút được ánh mắt của rất nhiều người và thiếu nữ, từ trẻ đến lớn.