Hoắc Kiến Phong đã đánh cuộc, nhưng chỉ nắm chắc trong tay % thôi. Nếu không phải đến bước đường cùng anh cũng sẽ không làm vậy. Nếu anh không dẹp yên vụ lộn xộn ở trường thì lão già nhà anh sẽ bắt anh về quản lý công ty mất.
Nhưng Kiến Phong không muốn, anh muốn có sự nghiệp cho riêng mình, anh thích lĩnh vực giáo dục hơn. Hoắc Kiến Phong dù chỉ tuổi nhưng anh đã là chủ của nhiều trường học tư nhân nổi tiếng tầm cỡ quốc tế, đi đầu lĩnh vực giáo dục trong nước.
Nhưng anh không công khai, chỉ mình Nam Cung Thiên là biết bí mật này. Còn lão già nhà anh chỉ biết anh là hiệu trưởng của một trường tư thục nổi tiếng mà thôi.
Đầu dây bên này, Nam Cung Thiên đã sớ nổi điên từ lâu, chiếc iphone đang nằm trên sàn lạnh gạch lạnh giá nát bấy – “Hoắc Kiến Phong, cậu giỏi lắm hãy đợi đấy”.
Nam Cung Thiên cầm lấy hồ sơ của lớp học lớp No. của trường. Không hổ danh là No. những gương mặt ưu tú nam thanh nữ lịch, đạt nhiều giải thưởng cấp quốc gia đều hôi tụ tại đây, nhưng cũng là những thành viên phá bỏ quy tắc và nội quy trường nhiều nhất. Có lẽ điều khiến nhà trường khó xử là do quan hệ con ông cháu cha của những thành viên lớp.
Thành tích nổi bật gần đây nhất của lớp: trong vòng tháng đuổi đi hết giáo viên, tuần gây ra mười mấy cuộc đánh đấm, nhập viện ca, bị thương nhẹ không tính xuể, trong ngày cúp tiết vô số.
Sáng hôm sau
Nhã Thuần dậy từ rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà, mặc dù Nam Cung Thiên cứ chê tới chê lui, nhưng cũng ăn hết, còn Nhã Dịch thì rất ngoan không còn khóc nhè hay nhõng nhẽo với cô nữa. Nhưng điều khó hiểu nhất là hắn hôm nay không làm khó dễ cô, không lẽ Nam Cung Thiên hôm nay uống lộn thuốc.
Lý Thanh Thuần khẽ thở phào nhẹ nhõm, có lẽ hôm nay sẽ là một khởi đầu tốt chăng?
Nhưng nếu lúc này để ý Thanh Thuần sẽ phát hiện gương mặt của Nam Cung Thiên hiện lên một nụ cười nhạt rồi nhanh chóng biến mất.