Tại nhà Nam Cung Hạo Thiên
Khi Nhã Thuần vừa ra khỏi phòng bếp đã nhìn thấy Nam Cung Hạo Thiên quần áo chỉnh tề, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Nhã Thuần nhìn anh nói:
-Hôm nay là chủ nhật, anh cũng đi làm sao?
-Ừm. Công ty có việc gấp cần giải quyết.
-Anh có về ăn cơm không? – nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của anh, nên ngượng ngùng nói – Tôi chỉ không muốn lãng phí thức ăn thôi, sẽ bị tội đó.
Nam Cung Hạo Thiên đưa tay vuốt tóc Nhã Thuần nói:
-Thì tôi có nói gì đâu, mà em phải chột dạ. Tôi sẽ tranh thủ về sớm.
Nhã Thuần gật đầu, nhìn theo bóng dáng anh bước đi, nói:
-Tôi sẽ đợi.
Bất giác khóe môi Nhã Thuần cong lên tạo thành nụ cười thật tươi, trong miệng lẩm bẩm bài hát nào đó không tên, đi vào phòng bếp.
Nhã Dịch ngồi trên ghế sofa nhìn Nhã Thuần khinh bỉ nói:
-Phải công nhận giọng hát của Nhã Thuần là giọng hát có một không hai đó. Thật đúng là thảm họa.
Nhã Thuần quay sang nhìn Nhã Dịch nói:
-Hôm nay trong Nhã Dịch thật đáng yêu đó.
Sau đó lại xoay người bước vào phòng bếp.
“Phụt”
Nhã Dịch phun hết cả nước vừa mới uốn vào ra, trợn mắt không thể tin nhìn Nhã Thuần như thể chuyện lạ thế giới.
Có lẽ vì tương lai mai sao, tối nay nên tách riêng không thể ngũ chung với loại sinh vật nguy hiểm như vậy mới được.
“Phải tìm cách đưa Nhã Thuần đi khám thôi. Biết đâu đưa đi sớm sẽ có thể trị khỏi”
Nếu Nhã Thuần biết suy được suy nghĩ của Nhã Dịch không khí hộc máu mới lạ, nó dám nói cô là sinh vật lạ, vậy nó là em cô thì nó là người chắc.
Nhìn những món ăn trên bàn, Nhã Thuần khẽ mỉm cười.
Hai tiếng, ba tiếng, bốn tiếng…
Thời gian cứ vô tình trôi qua, nhưng bóng dáng của người kia vẫn như biến mất bình thường.
Nhã Thuần cảm thấy hụt hẫng vô cùng.
Nhưng vẫn cố trấn an bản thân “Cô phải tin anh. Anh chưa bao giờ thất hứa, lần này chắc anh có việc, nên mới trễ. Anh nhất định sẽ về, chắc chắn”.
Nhã Thuần nhìn Nhã Dịch vừa xem pikachu, vừa ôm hủ kem to múc lấy múc để, nói:
-Nhã Dịch nếu đói bụng thì ăn đi, đừng em kem nhiều như vậy, lạnh bụng đó.
-Không. Đang hay mà, Nhã Dịch không ăn cơm.
-Dù vậy nhưng ông tướng mà một hồi không còn bụng ăn cơm, là tôi cho ông tướng ăn cây đó.
-Xì. Đúng là con gái mà, lôi thôi thấy ớn.
“Anh chỉ đến bên em lúc buồn, vì những ngày vui anh đâu ở đây….” – tiếng nhạc chuông của Nhã Thuần vang lên.
Nhìn tên người gọi đến, Nhã Thuần khẽ lâm vào đăm chiêu, khuôn mặt trầm tư, không biết làm sao cho phải. Cuối cùng Nhã Thuần hạ quyết tâm không nhận, nhưng dường như chủ nhân đầu dây bên kia không biết, tiếng chuông điện thoại cứ vang lên như đòi mạng.
Giới hạn cuối cùng của cô cũng bị phá hủy, Nhã Thuần đưa tay ấn phím nghe, không tình nguyện , nói:
-Có chuyện gì sao?
-Nhã Thuần em có thể ra gặp anh một chút không?
-Nói qua điện thoại đi, hiện tại tôi không rãnh.
-Không lẽ em tuyệt tình đến thế sao, ngay cả tội phạm tử hình trước khi chết còn có cơ hội khán án, sao em lại có thể tuyệt luôn cơ hội cuối của tôi như thế. – giọng nói man theo vài phần bất lực và buồn bã.
Nhã Thuần trầm ngâm trong chốc lát, rồi sao đó nói:
-Ở đâu?
-Khách sạn Sao Sáng, gần trường.
-Tôi sẽ đến, nhưng anh chỉ có phút, tôi có việc.
-Được, chỉ cần em đến là tốt rồi.
Nhã Dịch vừa xúc một muỗng lớn kem cho vào miệng nhai nhóp nhép, vừa nói:
-Nhã Thuần chuẩn bị ra ngoài à?
-Ừm
-Vậy thì đi sớm về sớm nha. Nếu không là Nhã Dịch ăn hết cơm, cho Nhã Thuần tối nay thắt lưng buộc bụng đó.
Nhã Thuần mỉm cười, đưa tay xoa đầu Nhã Dịch, sau đó đi ra ngoài.
Nhìn khuôn mặt vừa mới vừa rồi còn đen thui, mà bây giờ thì cười tươi như thế của Nhã Thuần, không khỏi thầm than “Đúng là con gái mà, sáng nắng, chiều mưa, buổi trưa u ám. Không biết đâu mà lường”