Hơn mười giờ đêm, Giản Chiêu nằm trên giường loay hoay bấm điện thoại.
Nhìn qua thời khóa biểu, thật tuyệt khi ngày mai y chẳng có tiết dạy nào.
Bù lại ngày kia phải dạy tận ba lớp.
Giản Chiêu xem chút phim hoạt hình yêu thích, lướt qua diễn đàn trường, nhìn từng bài đăng xàm xí mà lũ học trò bày ra để mua vui, cũng thích thích mà tim cho một cái.
Một lát sau tài khoản thông báo có một lời mời kết bạn được gửi đến.
Đây là trường quý tộc quốc tế, vì để tránh mang đến những phiền phức đồn đại linh tinh nên nhà trường tự tạo hẳn một cái app cho những người trong trường.
Sau khi xác nhận danh tính mới có thể sử dụng app.
Trong app này được hội học sinh cùng ban giám hiệu quản lí, hầu hết chỉ đăng các thông tin trong trường cũng như diễn đàn để học sinh đăng tin tạp nham mà không chịu quản thúc.
Phần mềm cập nhật liên tục, bất kì học sinh hay giáo viên nào bị đuổi khỏi trường tài khoản sẽ tự động đăng xuất và không thể sử dụng app.
Giản Chiêu vừa được nhận vào đây không lâu, tài khoản cũng chỉ vừa tạo hôm qua, cũng chưa tiết lộ cho ai, không biết sao vẫn có lời mời được gửi đến.
Lời mời đến từ Ôn Dĩ Hoài.
Cũng không có gì đáng lo, y nhấn vào chữ đồng ý.
Giản Chiêu tò mò vào trang cá nhân của anh.
Chẳng có gì ngoại trừ một cái ảnh đại diện mà hệ thống cấp cho sẵn, một cái dấu ngôi sao màu vàng ngay chỗ cái tên thì không còn cái gì khác, một bài đăng thường thường cũng chẳng có.
Vừa đồng ý kết bạn được một phút Ôn Dĩ Hoài đã nhắn tin qua.
Ôn Dĩ Hoài: [Thầy!icon hình mặt cười]
Giản Chiêu: [Sao cậu có được tài khoản của tôi thế?]
Ôn Dĩ Hoài: [Em là một trong những quản trị viên của diễn đàn trường mà, trong lúc vô tình lướt thông báo thì thấy tài khoản có tên thầy bấm yêu thích nên phát hiện thôi]
Giản Chiêu: [Cậu cũng là người duyệt mấy bài trên diễn đàn trường à?]
Ôn Dĩ Hoài: [Dạ không, duyệt bài đăng thì có hệ thống, vì tài khoản của thầy là tài khoản dành cho giáo viên nên nó hiện thông báo với em thôi]
Giản Chiêu: [Vậy là từ giờ tôi thích bài nào trên diễn đàn chẳng phải cậu đều biết cả sao?]
Ôn Dĩ Hoài: [Thầy đừng lo, em tắt cái thông báo đó rồi, dẫu sao cũng nên tôn trọng giáo viên mà]
Giản Chiêu: [À, được rồi, cậu đi ngủ đi]
Ôn Dĩ Hoài: [icon mặt có đôi mắt long lanh Thầy, từ từ, em vẫn muốn hỏi thầy vài chuyện]
...
Cả hai nhắn tin qua lại lúc lâu, mãi đến khi đôi mắt đã mỏi Giản Chiêu mới tắt điện thoại, ôm gối chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau Chương Dư đã qua đập cửa.
"Thầy Giản dậy chưa? Tôi qua đưa thầy đi ăn sáng này!"
Giản Chiêu lồm cồm bò dậy, đầu gối đau nhức tê tái vì chuyến đi tham quan hôm qua làm y suýt nữa ngã khuỵu.
Gãi gãi mái tóc bù xù, đấm đấm đùi vài cái mới run rẩy đứng dậy, í ới đáp lại rồi loạng choạng ra mở cửa.
"Thầy Chương, thật xin lỗi, hôm qua thức khuya nên nay dậy hơi trễ!"
"Không sao không sao!" Chương Dư xua xua tay "Tôi chờ được, thầy vệ sinh cá nhân nhanh đi."
Giản Chiêu qua loa đánh răng rửa mặt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt gầy gò hốc hác của mình phản chiếu trong gương.
Những ngón tay thon dài đan vào mái tóc màu hạt dẻ, vuốt vài cái thay cho chải tóc.
Vẫn là gọng kính to sứt sẹo, cái áo len rộng dài gần bằng đầu gối, chỉ khác một điều cái khăn quàng cổ hôm nay đã đổi mới.
Giản Chiêu chẳng cần sửa soạn gì nhiều, vừa vắt khăn qua cổ là vội vã mở cửa ra ngoài, cùng Chương Dư đi xuống khu ăn uống.
Ăn xong bữa sáng, hai người tạm biệt nhau mỗi người mỗi ngả.
Chuông reo lên, báo hiệu tiết học đầu tiên đã bắt đầu.
Hôm nay được rảnh rỗi, Giản Chiêu muốn quay về phòng đánh một giấc, nhưng đường về ký túc xá xa quá, hai chân còn tê mỏi, y chẳng muốn đội nắng đi đường xa, cuối cùng lang thang trên hành lang, rẽ vào thư viện.
Thư viện trường vô cùng rộng lớn, có cầu thang đi lên lầu, những kệ gỗ cao chứa đầy những quyển sách dày cộm.
Ở góc cửa sổ có bàn kê máy tính dành riêng cho các thầy cô.
Lầu hai chỉ bằng một phần ba ở dưới, là chỗ vắng vẻ nhất dùng để học tập, bàn ghế phân chia ra từng nhóm, cách khá xa nhau.
Giản Chiêu gật đầu chào cô thủ thư đang ngồi ở bàn làm việc gõ máy tính.
Nhìn sơ qua nội quy thư viện rồi đi lên lầu hai.
Tìm một bàn kê ở góc khuất tối nhất, vác đại ra một quyển sách nhìn mỏng nhất trong đống sách dày tổ chảng, Giản Chiêu không bưng được cuốn nào to đùng như thế (dù sao mang sách ra cũng chỉ để ngụy trang).
Đeo tai nghe mang theo rồi bật một bài hát yêu thích, nằm gục xuống bàn sẵn sàng chìm sâu vào giấc nồng.
Nhưng trời không chiều lòng người, Giản Chiêu còn chưa nghe được phân nửa bài hát, mới lim dim mơ màng thì tai nghe bị người nào đó đột ngột xuất hiện phía sau giật lấy.
Tâm trạng đang chill theo giai điệu lắng đọng cũng vì thế mà ngắt ngang.
Y bật dậy, tưởng là cô thủ thư, vừa định quay ra nói chuyện thì nhìn thấy cái đầu đỏ rực cùng vẻ mặt hống hách quen thuộc.
Triệu Thiên Kiệt cầm trên tay tai nghe của y, cười thập phần đểu cáng.
"Trả cho tôi."
Giản Chiêu bình tĩnh nói, với tay muốn lấy lại đồ của mình thì Triệu Thiên Kiệt cố tình giơ cao hơn.
Vóc dáng hai người có cách biệt to lớn, Giản Chiêu có kiễng gót chân cũng không với tới được.
Y đứng thẳng lưng, nhìn hắn.
"Thầy giáo Giản, không đi dạy học mà lại trốn ở đây ngủ sao?" Triệu Thiên Kiệt cười khiêu khích "Nhạc hay không? Tôi phá giấc ngủ của thầy à?"
Giản Chiêu giương đôi mắt thâm quầng lên nhìn thẳng vào hắn, nói:
"Tôi nhớ hôm nay lớp phải học tiết một mà nhỉ? Cậu trốn học đi ra đây chỉ để phá tôi thôi sao?"
Triệu Thiên Kiệt nhún vai.
"Ừ đấy, bây giờ thầy định làm gì tôi nào? Lôi về phòng hội đồng chắc?"
"Tôi không can thiệp chuyện của cậu, đưa đồ lại cho tôi."
"Tôi không đưa!"
Nói rồi hắn ta còn cố ý giơ cái tai nghe lên phe phẩy như kiểu trêu tức.
Giản Chiêu không nhíu mày lấy một cái, vẫn giữ nét mặt bình thản, mái tóc quăn xù che đi đôi mắt hổ phách sáng rực, chậm rãi quay lưng ngồi lại chỗ cũ:
"Chà, nếu bạn học Triệu đã thích cái tai nghe như vậy thì cứ lấy đi, dù sao tôi cũng không thiếu thốn đến mức không mua được cái tai nghe khác."
Triệu Thiên Kiệt cau mày, hắn tiến sát lại, thở ra một hơi phà vào cổ y:
"Ý thầy đang bảo tôi thiếu thốn phải đi giành cái tai nghe với thầy à?"
"Tôi không có nói như thế, bạn học Triệu tự suy tự nghĩ nhiều rồi."
Giản Chiêu lật sách ra, nhìn xuống dòng chữ lít nhít trên trang giấy đã ố vàng.
Cái ghế bên cạnh kèn kẹt một tiếng bị kéo ra, Triệu Thiên Kiệt ngồi xuống bên cạnh.
Hắn vẫn không có ý định trả cái tai nghe lại cho y, mà đeo vào luôn, sau đó cũng nằm gục xuống, còn vô tình làm quyển sách Giản Chiêu đang xem bị hất qua một bên.
"Cậu thiếu chỗ ngủ đến mức đi tranh chỗ với tôi hả?"
Giản Chiêu hờ hững hỏi.
"Ừ, dù sao thầy nằm đây được thì sao không cho tôi nằm?" Triệu Thiên Kiệt híp mắt lại "Thầy ở yên đấy, đằng nào cũng không có việc gì làm thì canh cho tôi ngủ đi."
Sau đó hắn ta thật sự ngủ rồi.
Giản Chiêu ngồi bên cạnh lật từng trang sách, chờ cho đến khi Triệu Thiên Kiệt ngủ say, nghe tiếng hít thở đều đều mới chậm chạp đứng dậy, bàn tay gầy guộc sờ lên mái tóc đỏ của hắn, đôi môi khô khốc mím lại, túm lấy mà đè thật mạnh, nhấn đầu hắn xuống mặt bàn..