Mặc Đình Xuyên với thân hình cân đối săn chắc, đôi boot đen ôm sát đôi chân, bước chân ưu nhã nhưng không làm mất đi khí thế tiến về chỗ của mình.
Mái tóc vàng bồng bềnh óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.
Đôi mắt sâu màu xanh xinh đẹp chứa vẻ kiêu hãnh.
Khuôn mặt con lai có sức hút pha trộn giữa phương Đông và phương Tây, như hoàng tử trong truyện bước ra, lưu lại ấn tượng sâu đậm.
Hắn gật đầu đáp lại lời chào của Ôn Dĩ Hoài, khóe mắt như có như không liếc qua Giản Chiêu bên cạnh.
Ôn Dĩ Hoài nhìn thấy, cười xán lạn bảo:
"Thầy Giản là tôi mời lên đây, dù sao hôm nay đài quan sát thừa chỗ, thầy ấy thân thể không tốt, ngồi dưới bị ngợp nên tôi kéo lên đây ngồi chung."
Mặc Đình Xuyên làm như không nghe thấy, biểu tình không có gì biến hóa, nhìn xuống không khí rộn rã náo nhiệt bên dưới.
Giản Chiêu không nhìn đến hắn, rút ra điện thoại nhìn đến tin nhắn vừa được gửi đến từ Triệu Thiên Kiệt.
Triệu Thiên Kiệt: [Thầy đến xem tôi thi đấu đấy à? Chuẩn bị xem màn trình diễn xuất sắc của tôi đấy nhé icon nhếch mép]
Giản Chiêu: [...]
Triệu Thiên Kiệt: [Nếu tôi thắng cuộc thi này thì thầy định thưởng cho tôi cái gì đây?]
Giản Chiêu: [Có phần thưởng của nhà trường rồi mà?]
Triệu Thiên Kiệt: [Ây, thầy thật không thú vị.
Tôi là học sinh lớp thầy, đại diện cho lớp đi thi, ôm được giải quán quân về cũng làm cho thầy nở mày nở mặt với các thầy cô khác, vậy mà thầy chẳng có khen thưởng gì hết.]
Giản Chiêu: [Thắng đi rồi tính.]
Triệu Thiên Kiệt: [Chờ chút nữa, tôi cho thầy xem trò vui.]
Giản Chiêu không trả lời, tắt điện hết để qua một bên, trong lòng nghi hoặc không biết trò vui trong ý của hắn là như thế nào.
Có một người phục vụ đi đến bên này hỏi hai người muốn ăn uống gì không, Ôn Dĩ Hoài nói ra một tên thức uống nào đó nghe lạ hoắc, có vẻ là một loại rượu vang, rồi anh quay sang hỏi Giản Chiêu.
Giản Chiêu tỏ ý hỏi có thể mang đến ổ bánh mì hay thức ăn nhẹ không, Ôn Dĩ Hoài cười cười quay sang nói với lại, người phục vụ ghi chép vào sổ nhỏ, rồi cung kính rời đi.
Bên dưới các thí sinh dự thi lần lượt ra sân, đứng trên bờ hồ mà khởi động thân thể.
Đột nhiên có tiếng kinh hô, toàn trường xôn xao hẳn đi, tiếng hò reo xung quanh đã bị tiếng thảo luận bàn tán thay thế từ lúc nào.
"Trời ạ, sao cậu ta lại tham gia cuộc thi vậy chứ? Giáo viên nào chọn tên ẻo lả này đi thi không sợ mất hết mặt mũi à?" Một học sinh cố tình nói lớn.
Giản Chiêu nhìn xuống dưới, rốt cuộc cũng thấy một bóng hình quen thuộc đứng ngay chỗ dành cho thí sinh dự thi, là người ít có khả năng tham gia cuộc thi này nhất lại xuất hiện - cậu học sinh lớp A Thiều Ngọc.
Thiếu niên mặc mỗi cái quần bơi, lộ ra thân hình mảnh mai, khuôn mặt sợ hãi tái nhợt thiếu sức sống, tuy vậy vẫn kiên trì đến báo danh tiếp tục tham gia, cơ thể cứng ngắc, hô hấp dồn dập cho thấy Thiều Ngọc đang bất an, tầm mắt di chuyển lung tung, tránh khỏi nhiều cái nhìn ác ý khôi hài từ các học sinh đang ngồi xem.
"Tôi cứ nghĩ A sẽ cử phó hội trưởng Mặc Đình Xuyên đi chứ, thế mà tòi ra con gà rù này hả? Này không cần thi cũng biết thua chắc rồi."
"Có trò vui để xem rồi."
Tiếng xì xào không ngừng vang lên.
Giản Chiêu cảm nhận được Thiều Ngọc đang vô cùng căng thẳng, nhìn những thí sinh đô con bên cạnh cũng áp lực không ít.
Tuy rằng không có hảo cảm nhiều với Thiều Ngọc, nhưng cũng không nhịn được lo lắng thay cho cậu ta, không biết nghĩ gì lại đồng ý đi thi, không sợ mình bị đuối nước sao.
Ôn Dĩ Hoài bên cạnh cũng phát hiện, hơi cúi đầu ghé sát qua tai Giản Chiêu thầm thì:
"Đó là Thiều Ngọc đúng không? Cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Hơi thở phà vào tai làm Giản Chiêu không được tự nhiên mà rụt cổ, rũ mắt trả lời:
"Chắc sẽ ổn."
"Em cũng mong là vậy, dù sao vẫn có các giáo viên thể dục và vài người cứu hộ vẫn luôn canh chừng theo dõi sát sao mà."
Lúc này người phục vụ đã mang đồ ăn lên, có chai rượu vang Pháp cùng một ổ bánh mì ngọt.
Giản Chiêu cầm ổ bánh trong tay, không có hứng ăn, đặt qua một bên.
Vừa đúng lúc cuộc thi đấu đã bắt đầu, một người diễn đọc cầm tờ giấy đứng trên bục cao đọc một bài diễn thuyết dài, rồi giới thiệu các thí sinh dự thi có mặt tại đây.
Tổng thể cuộc thi chia ra làm bốn đợt chính, đợt đầu là các thí sinh khối lần lượt đấu với nhau, chọn ra người bơi về đích nhanh nhất, hai đợt tiếp theo là hai khối còn lại, đợt cuối cùng là những người về hạng nhất của ba đợt đầu sẽ đấu với nhau.
Tiếng tuýp còi réo vang, đợt thứ nhất bất đầu.
Tiếng hoan hô cổ vũ ầm ĩ từ phía các khán giả xem thi làm rúng động cả khoảng không gian rộng lớn.
Các thí sinh nhanh chóng lao ùm xuống hồ bơi làm những sóng nước bắn lên tung tóe.
Những tay đua cừ khôi ra sức thể hiện năng lực bản thân, hăng hái rẽ nước lao nhanh về cuối hồ.
Mỗi đợt đầu chia thời gian nhất định, kéo dài khá lâu.
Giản Chiêu không có hứng xem, tối qua ngủ hơi muộn làm sáng nay mắt cứ cay xè, tầm nhìn lúc rõ lúc mờ, gù gà gù gật lúc lâu liền ngủ..