Giản Chiêu không hiểu kiểu gì nữa.
Nửa phút trước y có ý định tìm người dân gần đây giúp đỡ, nửa phút sau bị tên đàn ông giang hồ vạm vỡ khống chế, bắt ép quỳ trên mặt đất.
Cái kính tròn rớt xuống dưới, vỡ tan tành.
Lần này là triệt để nát bét từ gọng đến tròng, trái tim của Giản Chiêu cũng vỡ theo, trời ạ, lại sắp tốn đống tiền đi cắt kính mới.
Giọng gã đàn ông hùng hổ nói vang dội:
“Lão đại, em bắt được tên này, điệu bộ khả nghi lảng vảng trước cửa căn cứ của ta.
Chắc hẳn là người của bọn cảnh sát hay bên bang địch thủ cài vào, muốn đột nhập vào đây.”
Trước mặt Giản Chiêu là một cái ghế bành, có người đàn ông không rõ mặt ngồi trên đó, ánh đèn trong căn phòng không đủ sáng để nhìn rõ người hắn.
Chỉ biết cảm giác áp bức hắn mang đến tạo ra gông cùm xiềng xích vô hình làm người không thoải mái.
Người đàn ông đang hút thuốc, nhả ra làn khói trắng, hờ hững lên tiếng, chất giọng lạnh tanh:
“Mật thám của địch thủ cử đến thăm dò à?”
Giản Chiêu cố trấn tĩnh bản thân, cảm giác mệt mỏi lan ra tứ chi cùng tư thế không thoải mái khiến y không cảm nhận được nỗi sợ, không giãy được, chỉ có thể yếu ớt lên tiếng thanh minh:
“Tôi không phải mật thám do thám gì hết, tôi chỉ là ma bệnh đến xin sự giúp đỡ thôi, hiểu lầm rồi…”
Y còn chưa nói xong thì người đàn ông đang ngồi trên ghế đột ngột đứng dậy làm Giản Chiêu giật mình, không chỉ y mà ngay cả tên đàn đè y xuống cũng hết hồn.
Hắn ta - tên cầm đầu, có vẻ là dân xã hội đen - chậm rãi tiến đến gần y, từ góc nhìn này Giản Chiêu có thể thấy được mũi giày đen tuyền của hắn xuất hiện trong tầm mắt.
Chất giọng lạnh tanh kia một lần nữa vang lên:
“Ngẩng đầu lên.”
“Gì cơ?”
Giản Chiêu ngơ ngác lên tiếng, sau đó cằm bị bóp chặt cưỡng ép nâng mặt.
Y có cảm giác một đôi mắt như hổ dữ đang quan sát khuôn mặt y, nhìn chằm chằm không rời.
Mắt cận nặng cộng thêm bóng tối làm tầm nhìn mờ tịt, không kịp thấy rõ khuôn mặt người đàn ông thì lại bị một lực mạnh cưỡng ép kéo về phía trước, rơi vào cái ôm nóng bỏng siết chặt của hắn, giọng khàn khàn mang đầy hơi thở nam tính kích động:
“Bắt được anh rồi nhé!”
Giản Chiêu gần như tê liệt trong cái ôm chặt chẽ của người đàn ông lạ hoắc, cảm giác xương cốt của y cũng bị siết cứng đến vỡ vụn mất.
Quanh thân được bao trùm bởi khí tức dữ dội của hắn, hơi nở nóng phả vào bên tai, Giản Chiêu hơi khó chịu cùng sợ hãi mà rụt rụt cổ, đầu óc choáng váng đau như búa bổ, khó khăn hô hấp, yếu ớt kêu lên:
“Tôi sắp…không thể…thở nổi nữa, mệt…”
Gông cùm trên cơ thể được giải thoát, người đàn ông buông y ra.
Giản Chiêu xụi lơ trong lòng hắn, cảm giác có bàn tay khẽ vuốt v e bên má mình, nghe được tiếng tim đập thình thịch dữ dội của hắn ta, loáng thoáng nghe được tiếng nỉ non cuồng si:
“Mấy năm rồi, tôi đã tìm anh mấy năm rồi.
Cuối cùng anh cũng xuất hiện, lần này đừng hòng bỏ tôi lại nữa.
Giản Chiêu, anh nói tôi nghe, anh còn nhớ tôi không?”
Giản Chiêu mờ mịt nhìn hắn, chỉ thấy lờ mờ khuôn mặt góc cạnh tuấn tú cùng đôi mắt chim ưng hung hiểm, nó mờ tịt, y cố nhớ lại xem mình đã từng nhìn thấy khuôn mặt này ở đâu chưa.
Cái cách y im lặng đã làm cho người đàn ông hiểu ra, hắn ta gần như điên cuồng mà lần nữa siết chặt y trong vòng tay, cười ha hả:
“Vậy mà lại không nhớ.
Sao có thể không nhớ được chứ, tôi tưởng bản thân đã khắc sâu trong tâm chí anh rồi, nhưng chỉ vài năm thôi anh đã quên tôi…”
Biểu hiện của hắn quá mức kì quái, tên đàn em đứng bên cạnh thấy không ổn, nhìn Giản Chiêu gầy yếu bị hắn vây bọc trong lòng, do dự lên tiếng:
“Lão đại…em thấy người này không ổn…”
“Cút!” Ánh nhìn người đàn ông trở nên sắc lẹm đầy sát khí khi quắc mắt trừng tên đàn em của mình khiến gã phải im bặt.
Nhưng ngay lập tức khi nhìn đến người trong lòng, biểu tình lập tức mềm xuống, trong đôi mắt không giấu được vẻ si mê điên dại, tham lam chạm vào má y, thì thầm bên tai “Không sao, quên rồi tôi có thể nhắc cho anh nhớ, người thương của tôi, nhớ kĩ, tôi là Hoắc Dạ Nam.”
Trước khi mất đi ý thức, cuối cùng Giản Chiêu cũng nhớ được người trước mặt này là ai.
Là người…mà y không muốn gặp nhất.
Có lẽ vì khí tức quanh thân của Hoắc Dạ Nam quá mức mãnh liệt, hoặc cú sốc trước khi ngất đi, mà khi đã chìm vào cơn hôn mê Giản Chiêu lại mơ về chuyện cũ.
Vào năm mà y mười hai tuổi, Giản Chiêu có đem một cậu bé lạ mặt về nhà.
Nói là đem, kì thực dùng từ nhặt sẽ đúng hơn, còn là nhặt được người ở ngay bãi phế liệu.
Cuối cùng cũng lên sàn rồi, anh công có thuộc tính chiếm hữu cao, bnh hoạn bin thái, điên cuồng aaaaa!
Không biết mọi người thế nào chứ mình mê mấy ông nội công bin thái dữ lắm, cơ mà bây giờ mình vẫn đang mê Triệu Thiên Kiệt vì cái tính trẻ trâu của ổng é.
Mọi người muốn chốt bao nhiêu công đây?.