Thầy Giáo Đặc Biệt Trường Nam Sinh

chương 74

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời kì khá căng thẳng của học sinh đã đến rồi.

Chỉ cách vài ngày nữa là đến kì thi cuối học kì I.

Tinh thần mọi người đều lên mức cao nhất, tất cả nam sinh đều vùi đầu vào sách vở, giáo viên soạn bài liên tục, kể cả những phần tử cá biệt nhất cũng phải ngồi ôn tập giải đề.

Nguyên do vì thầy hiệu trưởng vừa ra thông báo, nếu bất cứ học sinh nào có điểm kiểm tra quá thấp, đến mức được xếp vào hạng dốt nát thì sẽ bị bêu danh trước toàn trường, không được nghỉ đông mà phải đi lao động công ích, còn không được nhận tiền tiêu từ cha mẹ trong vòng hai tháng, điều này cũng đã được các bậc phụ huynh đồng ý.

Bị bêu danh trước toàn trường thì chỉ mất mặt thôi, làm công ích thì mệt, nhưng không có tiền trợ cấp từ ba mẹ thì chết chắc.

Luật trường càng khắc khe hơn sau vụ có học sinh đi bán chất cấm, vì thế không thể chạy ra ngoài kiếm tiền nếu không trải qua cái tra khảo.

Vì thế ngay cả tên trùm sò quậy phá cũng phải khổ sở muốn khóc ngồi trước đề ôn tập.

Giáo viên còn khổ hơn học sinh, vừa phải lên lớp dạy chính khoá rồi mệt mỏi lết xác đi phụ đạo, ngồi cả tối soạn đề, lúc nào lên lớp đều phải giảng một câu mắng một câu, máu dồn lên não tức muốn ngất với những tên học sinh không biết một tí gì.

Giản Chiêu vừa ốm vặt, bị bệnh lại không chịu uống thuốc, kết quả bệnh nhẹ lại trở nặng, nằm trên giường mê man ba ngày.

Vậy mà y vẫn vác xác đến lớp, sắc mặt vàng như nến lại tiều tuỵ doạ lũ học sinh sợ chết khiếp.

Dạy môn Toán cực kì áp lực, vậy mà nhìn Giản Chiêu thảnh thơi hơn nhiều.

Y có một biện pháp dạy học siêu phàm khiến ai cũng nể phục khi tự tay y vớt cái lớp cá biệt lên thành trung bình, rồi xấp xỉ sắp được xếp vào lớp khá.

Giản Chiêu không gây sức ép nhiều, cũng không quát tháo (không đủ sức hét), không ra áp lực mà còn động viên.

Giản Chiêu kèm cho các học sinh lấy lại gốc, tìm xem nguyên căn vì sao học sinh A học dốt môn này, học sinh B kém môn kia rồi từ đó tìm ra biện pháp giúp học sinh thật sự hiểu bài.

Nói tuy dễ nhưng làm thì khó, kết quả của thời gian lao lực đó là Giản Chiêu sút cân, cả người đã gầy nay còn da bọc xương.

Bây giờ phải nhanh chóng bồi bổ, nếu không cơ thể cũng sắp không chịu nổi nữa.

Còn việc gì đáng nói nữa nhỉ, à đúng rồi, phải kể đến sự cố gắng nỗ lực của anh chàng Ôn Dĩ Hoài trong công cuộc theo đuổi thầy giáo của mình.

Anh mỗi ngày đều có một món quà nho nhỏ dành tặng Giản Chiêu, khi thì là những món nhìn đơn giản mà giá tiền hết hồn (với anh ta thì chẳng đáng là bao nhưng Giản Chiêu nhứt quyết không nhận) khi thì là những món nho nhỏ do chính tay anh làm.

Riết rồi cái bàn làm việc của Giản Chiêu chứa đầy quà tặng của anh.

Ôn Dĩ Hoài tìm hiểu tất tần tật thói quen của y, mỗi buổi sáng đều phải gặp mặt để nói lời chào, buổi trưa thì tìm đến tặng y hộp cơm tự nấu, tối còn kiên trì nhắn tin chúc ngủ ngon.

Tuy thái độ của Giản Chiêu không mấy lay chuyển, nhưng anh vẫn không bỏ cuộc, nửa tháng thôi, tình cảm của anh còn tăng thêm.

Chàng thiếu gia nhà giàu, hội trưởng hội học sinh mà giờ đây như thiếu nữ cảm nhận được tình yêu, nồng nhiệt và hăng say, còn có chút ngốc ngếch.

Dù vậy kết quả học tập của anh không sa sút tí nào nên Giản Chiêu không bắt bẻ được.

Ôn Dĩ Hoài tôn trọng y, theo đuổi âm thầm chỉ hai người biết, không làm rầm rộ lên cũng chẳng kể hay tâm sự với ai.

Nhưng biểu hiện đang yêu của anh thể hiện rõ mồn một, nhất là người bạn thân Mặc Đình Xuyên đã có chút nghi ngờ, à không, cái tên nhìn cao ngạo kiêu căng nhưng thật chất là sói già này có lẽ biết rõ là đằng khác.

Mỗi khi Ôn Dĩ Hoài đứng nói chuyện thân mật với Giản Chiêu là y như rằng có đôi mắt soi mói đầy thâm ý của hắn.

Triệu Thiên Kiệt cũng nghi ngờ, Phó Quân Thanh mặt lạnh nhưng cũng đã để ý.

Không hiểu sao bọn họ lại nhạy cảm đa nghi như thế trong khi các nam sinh khác đều cảm thấy việc Ôn Dĩ Hoài làm là muốn bày tỏ cảm giác yêu mến của mình với giáo viên, với họ hoàn toàn bình thường.

Để tránh gây hiểu làm (bị phát hiện) thì đã hơn ba ngày nay Giản Chiêu cố ý tránh mặt Ôn Dĩ Hoài.

Dù làm vậy có hơi áy náy nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể âm thầm hứa sau khi vụ việc này không còn ai để mắt đến thì sẽ làm phần quà tặng cho anh để xin lỗi, còn bây giờ tốt nhất vẫn nên xa cách chút.

Biểu chiều hôm ấy bầu trời một mảng xám xịt, tuyết rơi lất phất, xem chừng thời tiết lại xấu.

Các học sinh khác vẫn đang trong tiết học, sân trường yên tĩnh chỉ có tiếng gió rít.

Giản Chiêu vừa kết thúc tiết dạy của mình, vẫn còn trống một tiết cuối.

Y nhìn quanh hồi lâu, quyết định ra ngoài trường mua chút đồ.

Nhiệt độ ngày càng giảm, lạnh cóng, chỉ chừng ít lâu nữa sẽ chuyển qua rét đậm rét hại.

Giản Chiêu kiểm tra số tiền ít ỏi trong ví, dự định ra ngoài mua mấy cái áo khoác bông thật dày để mặc trong những hôm này.

Y hào hứng bước ra ngoài cổng, định đi bộ đến cửa hàng quần áo gần đây, nhưng vừa đặt chân ra đến bên ngoài đã nhìn thấy có hình dáng một người đứng lấp ló bên ngoài.

Đó là một nữ sinh, trên người còn mặc đồng phục.

Làn da cô nàng trắng trẻo, mặt mũi xinh đẹp ưa nhìn lại toả ra chút vẻ tri thức của người đọc sách, có mái tóc màu nâu, đôi mắt to, mũi hơi tẹt nhưng tổng thể khuôn mặt vẫn hài hoà, tóc búi cao để lộ trán, đeo thêm gọng kính vuông màu trắng.

Đứng lấp ló sau cửa sắt, thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong, ngại ngùng không dám bước vào nhưng cũng không muốn về, mâu thuẫn đứng đó chờ đợi.

Giản Chiêu không biết tự dưng đâu có nữ sinh nào lại thập thò trước cửa trường nam sinh thế này, nhưng không nỡ để cô gái đứng chờ mong ngóng lâu như vậy, nhìn cô nàng đã lạnh đến run người, tốt bụng đi đến chào hỏi.

Cô gái hơi giật mình, nhưng vẫn lịch sự cúi người chào, cô rất tinh tế quan sát kĩ người đàn ông trước mắt, lập tức nhận ra đây là thầy giáo của trường này, mừng rơn hỏi:

“Thầy dạy ở đây đúng không ạ? Tốt quá, thầy cho em hỏi hội trưởng Ôn Dĩ Hoài đâu rồi ạ?Có thể nhờ bạn ấy ra gặp em chút được không?”

“Tiếc quá, giờ đang trong giờ học, cậu ấy không ra được.” Giản Chiêu lắc đầu.

Mặt nữ sinh tỏ rõ vẻ thất vọng, nhưng rất nhanh cô nàng đã lấy lại được tinh thần, chợt ngượng ngùng đỏ bừng mặt, cắn cắn môi do dự, nhìn vẻ mặt hiền lành của người thầy gầy gầy thấp bé trước mặt, cô nàng can đảm hỏi:

“Chuyện…ờm, em có nghe tin đồn…ờ…hội trưởng Ôn Dĩ Hoài có bạn gái, chuyện này có đúng không ạ?”

Dạo gần đây tác giả bị tịch thu điện thoại rồi nên gõ truyện bằng máy tính, không rà lỗi lại, có sai đâu nhắc mình nghe mọi người.

Cũng sắp thi nên lịch ra chương không cố định được nha, nhưng mình sẽ cố đăng đều đặn hết sức có thể.

Vài tình tiết nữa rồi cho Hoắc Dạ Nam lên sàn, lần này tui sẽ miêu tả ổng thật bin thái cho mọi người hết hồn chơi.

Hơn nữa cũng phải cho ông Triệu Thiên Kiệt được sơ múi tí chứ ổng cưng nhất đám, còn chịu ăn đấm vì thầy mà chưa được hun hít miếng nào cũng tội..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio