Thầy Giáo Em Thích Anh!

chương 53: chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả đêm đó cộng đồng cú đêm được một phen dậy sóng, một loạt những hình ảnh giữa Tạ Tranh và Triệu Lan Vy được tung lên mạng xã hội kèm dòng chữ nóng hổi: ĐI DỰ TIỆC NGƯỜI MẪU TRIỆU LAN VY BỊ HÃM HẠI, SIÊU MẪU NỔI TIẾNG BẤT NGỜ BỊ ĐẨY XUỐNG HỒ...!Tiêu đề đã như thế, nội dung bên trong còn ác ý hơn gấp bội.

Toàn bộ nội dung đều chỉ trích Tạ Tranh đã cố tình xô ngã Triệu Lan Vy, họ còn chẳng tiếc lời mà bôi nhọ cô từ một tiểu thư quyền quý biến thành người thứ ba chen chân vào mối quan hệ thân thiết giữa Triệu Lan Vy và Mặc Kinh Vũ.

Những trang báo lớn được kiểm soát nghiêm ngặt chưa hề có động tĩnh gì nhưng các trang báo nhỏ thì ầm ầm đưa tin như thật khiến cho dư luận bất chợt hoang mang.

Triệu Lan Vy có rất nhiều người hâm mộ, đa phần là nam, cứ ngỡ là nam nên cũng không chua ngoa quá mức nhưng nào ngờ từng lời mà họ thốt ra chẳng khác nào con dao găm xuyên vào ruột gan người khác.

Fan nam đã như vậy fan nữ còn quá khích hơn chưa biết là tin thật hay giả đã ùa nhau mắng nhiếc Tạ Tranh đủ điều.

Từng bình luận của họ Tạ Tranh đều đọc hết, càng đọc tâm trạng cô càng không tốt, khuôn mặt tối sầm, ánh mắt u ám hừng hực sát khí.

Phía bên này, Mặc Kinh Vũ vẫn chưa hay biết chuyện gì, hắn đang dùng bữa sáng thì bất ngờ Gia Khánh từ ngoài cổng ba chân bốn cẳng xông vào dọa hắn giật cả mình.

"Có gì từ từ nói, cậu làm gì mà gấp như ma đuổi vậy?"

Hắn nhấp một ngụm cà phê, nhàng nhã thưởng thức thịt xông khói và trứng ốp la.

Gia Khánh thở gấp, vừa thở vừa mở máy tính bảng lên rồi chìa ra trước mặt hắn.

"Cậu mau xem cái này đi."

Dòng chữ in đậm nổi bật đập vào mắt hắn, lập tức Mặc Kinh Vũ liền thay đổi sắc mặt, đôi lông mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt chẳng biết từ bao giờ đã trở nên lạnh lẽo.

"Mẹ kiếp, là kẻ nào có gan dám viết ra mấy chữ này thế hả?"

Hắn rút điện thoại lập tức bảo trợ lý điều tra nguồn gốc của những bài báo đang tràn lan khắp mạng xã hội.

Gia Khánh rót cốc nước lọc tu ừng ực cho đã khát xong nói tiếp.

"Có thể là người nào đó trong số các phóng viên hôm qua đã giở trò.

Nhưng những phóng viên đó đều là người của trang báo lớn, tác phong làm việc rất chuyên nghiệp.

Hơn nữa những trang báo đó không hề hé răng về việc này ngược lại những tờ báo lá cải lại ùn ùn đưa tin.

Chuyện này cậu nghĩ sao?"

"Điều tra lý lịch của tất cả khách mời hôm qua giúp tôi, đặc biệt là phía phóng viên."

Hắn nói rồi đứng dậy lấy áo khoác ra ngoài.

Chuyện này hắn tạm thời giao cho Gia Khánh giải quyết.

Mặc Kinh Vũ đang vội tới Tạ gia, không biết Tạ Tranh nhìn thấy mấy thứ này sẽ thế nào.

Hắn biết rõ con nhóc của hắn thường xuyên sử dụng mạng xã hội giờ này chắc đã đọc được mấy cái tin tức nhảm nhí này rồi.

Vừa tới nơi hắn đã nghe thấy âm thanh giận dữ của Tạ Nhất, ông đang nổi trận lôi đình khi cháu nội yêu quý của ông bị người ta đặt điều nói xấu trên mạng.

Nhìn thấy Mặc Kinh Vũ đứng ngoài cửa ông đã vội bảo hắn vào trong.

"Kinh Vũ, cháu mau lên trên phòng khuyên con bé đó giúp ta với.

Từ sáng đến giờ nó nhốt mình trong phòng không cho ai vào cả.

Cũng không ăn uống gì."

"Vâng ạ."

Hắn cúi đầu lễ phép sau đó nhận lấy khai thức ăn sáng từ người hầu rồi đi lên tầng.

Cốc, cốc, cốc, hắn gõ cửa nhưng bên trong không có âm thanh phản hồi.

Hắn gõ lại một lần nữa, kết quả vẫn im lìm, đến khi gõ lần thứ năm thì Tạ Tranh không còn kiên nhẫn nữa.

"Cháu đã nói không ăn rồi mà, dì mau đi xuống đi, cháu muốn yên tĩnh."

"Tranh Tranh, là anh, mở cửa cho anh đi."

"Mặc Kinh Vũ? Anh đến đây làm gì? Em không muốn gặp ai cả, anh về đi."

Cô nói xong liền đeo tai nghe vặn âm thanh to lên để không còn bị người bên ngoài ảnh hưởng nữa.

Đoán thấy tình hình có vẻ không ổn hắn lấy hộp sửa bỏ vào áo trong rồi đặt khai đồ ăn xuống đất vội vã đi xuống nhà quan sát một vòng.

Phía chỗ ban công phòng Tạ Tranh không có cây, nhưng phòng bên cạnh thì lại có.

Chỉ là khoảng cách giữa phòng vẫn còn một khoảng trống chừng hơn một mét ở giữa.

Chẳng nghĩ nhiều hắn trèo lên cây, sau đó từ bên mái nhà phòng bên cạnh đi sang phía phòng của Tạ Tranh.

Tạ Tranh ngồi ngay cửa sổ, nhìn thẳng ra ban công thấy Mặc Kinh Vũ đang lơ lửng ngoài đó thì xanh mặt vội vàng tháo tai nghe chạy ra ngoài đó.

"Anh làm gì vậy? Đưa tay cho em mau, đây là tầng ba đó."

Hắn vịn vào lan can đẩy người một cái liền nhẹ nhàng trèo được vào trong.

Hắn ngồi trên lan can lấy hộp sữa ra đặt vào tay Tạ Tranh, cười thật tươi.

"Dù có là tầng năm hay tầng mười anh cũng trèo lên cho bằng được."

Tạ Tranh nhìn hắn như vậy cũng không nở đuổi hắn nữa đành phải cho hắn vào.

Ban đầu Mặc Kinh Vũ còn tưởng cô đang khóc nức nở, suy sụp tinh thần, hay tiêu cực lắm nhưng đến khi nhìn thấy đống snack và màn hình laptop liền thay đổi suy nghĩ.

"Em ở trong này lập nick ảo mắng người hả?"

"Dĩ nhiên rồi, ai bảo bọn họ mắng em chứ.

Huống hồ đó vốn không phải lỗi của em cơ mà.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio