_,Tặng em một nụ cười mỗi ngày, tặng em một vòng tay ấm áp, tặng em một hạnh phúc tuyệt vời, tặng em một người thầy tốt, và...tặng Em một người chồng tương lai,đấy thấy chưa anh tặng em nhiều như thế con gì?_Anh nói xong, cả nhà ai cũng mỉm cười không ngừng.
_Hừ... em cũng tặng anh như vậy thôi!_Cô bĩu môi.
_Nhưng chưa tới sinh nhật của Anh!_Anh nhếch môi. Rồi đưa ra cho cô một cây bông hồng.
_Đó là quà của em, khi nào về em phải mở từng cánh hoa ra, sẽ có món quà bí mật._Anh nói
_Hai đứa này muốn để cho bốn ông bà già này và hai người bạn trẻ kia ganh tị với hai người sao_Bà Kim đá đểu với anh, khiến cô cúi gầm mặt xuống ửng đỏ cả mặt.
_Thôi, Quân nó tuổi rồi, đợi nó thi tốt nghiệp xong gã cho nó đi luôn_Bà Hạ nói.
_Mẹ...
_Mẹ con gì, ngày xưa tôi cũng lấy chồng sớm như cô. Và sinh ra cô sau nhiều tháng đấy_Bà Hạ trách móc. Cả gia đình nói chuyện với nhau vui vẻ, h mọi người đi về bà Kim cứ đòi qua ngủ với cô. Nhưng ông Nguy không cho khiến bà liếc nhìn ông.
_Lần trước con chưa đi shopping với ta đấy!_ bà Kim lại lấy tính trẻ con ra.
_Vậy thì sáng mình đi luôn nhé!
_Không! Đợi khi con về nhà mình rồi chúng ta đi luôn._Bà thật là vui tính mà.
...
Về đến nhà, cô cầm cây hồng ấy vào nhà, cùng tất cả món quà đó. Nằm lên chiếc giường thân yêu. Từ từ cất những món quà qua một bên. Sau đó cầm cánh hồng lên nghiên cứu. Anh có lừa mình không ta? Vì sao cái hoa nhỉ như thế có thể chứa được thứ gì?, gấu bông không được, đồ ăn càng không, đồng hồ cũng không, vì những thứ đó quá lớn không chen chúc vài cánh hoa đó được. Đành tách nhẹ cánh hoa ra, một cánh hai cánh ba cánh... có cái thứ gì đó nhỏ nhỏ chiếu vào mắt cô. Cô thầm nghĩ... chả lẽ là đèn pin thu nhỏ của doremon? Nhưng đó là hoạt hình còn đây là thực tế cơ mà?. Cô mở toạt cái bông ra trong sự tò mò. Một chiếc nhẫn kim cương từ từ hé lộ trong cánh hoa cuối ra. Cô há miệng, ngạc nhiên, hạnh phúc. Đây là chiếc nhẫn kim cương mà. Trong lúc ngạc nhiên thì tiếng điện thoại cô lại vang lên. Cô vớ tay.lấy nhìn vào màn hình hiện thị tên thì đó là anh, cô nhấn nút nghe áp vào tai mình.
_Đã mở quà chưa?_Tiếng anh trong đêm tĩnh mịch.
_Rồi ạ!
_Thích không?_Giọng điệu anh nhẹ tênh.
_Thích lắm!
_Vậy đeo vào đi_Anh nói.
_Nhưng anh tặng em có nghĩa là cầu hôn. Mà cầu hôn phải nói lời ngọt ngào và trao nhẫn cho em chứ!_Cô không hài lòng chu môi nói.
_Em thay anh đeo nó đi
_Nhưng còn lời ngọt ngào?
_Ngủ đi, Anh yêu em_Anh nói xong rồi cô nghe cảm thấy thật hạnh phúc.
_Vâng em cũng yêu anh. Ngủ ngon!_Cô nói xong rồi tất máy, đeo nó vào ngón áp út của mình trong hạnh phúc và say ngủ lúc nào cũng không hay biết.
Gió thổi rì rào, thoảng từng cơn mát lạnh vào phòng. Mặc dù lạnh nhưng hai trái tim của hai người vẫn luôn có nhau!