"Mễ Chi, hay là em đừng đi có được không.
Dù sao em cũng chưa lên thành Đại Châu bao giờ, nhỡ chẳng may bị lạc đường rồi…"
Mễ Chi liền bịt miệng Trình Du lại tay chống nạnh rất tự tin "Anh đó, anh đó nha.
Chẳng lẽ không tin tưởng em hay sao hả.
Cứ yên tâm giao cho em, vợ của anh xinh đẹp giỏi giang như vậy làm gì có chuyện không làm nên chuyện cơ chứ"
Trải qua năm năm nhờ cuộc gặp gỡ định mệnh đó Trình Du và Mễ Chi đã bén duyên thành vợ chồng, cả hai đã đính hôn dự định rằng sang tháng sau sẽ tổ chức đám cưới, năm năm trôi qua Mễ Chi đã trở nên xinh đẹp và vô cùng trưởng thành, làn da trắng cùng nét đẹp mộc mạc giản dị làm xiêu lòng bất cứ ai nhờ giọng nói ấm áp và rất lương thiện của bản thân.
Cả hai có một trang trại ở biên cương thành Đại Châu trồng nho và nuôi bò sữa.
Bây giờ giống cây trồng đang có vấn đề buộc cô phải lên Đại Châu tìm nguồn giống tốt hơn Trình Du dù rất muốn đi cùng nhưng trang trại lại không thể thiếu vắng anh
"Nhưng mà, anh…"
"Được rồi, anh còn phải ở đây đâu thể bỏ dở công việc được.
Em cũng đâu có đi một mình mà anh phải lo sợ cơ chứ, em đi cùng chị Mết mà, anh lo gì"
"Đi thì đi ngay đi, đừng để quá muộn giờ như vậy.
Không hay chút nào" Trình phu nhân mẹ của anh từ bên trong bước ra lên tiếng trách móc
"Dạ mẹ" cô cúi đầu
Trình Du vẫn làm ngơ không muốn nghe cô nói Mễ Chi hết cách hôn chụt lên môi cô một cái thay cho lời chào tạm biệt và để anh cũng an tâm hơn
chụt
"Những gì mẹ nói em đừng để tâm nha"
"Em biết rồi"
"Ối…"những người làm gần đó một phen được ăn cẩu lương ngập mặt khiến ai cũng xấu hổ quay mặt đi
"Trời ơi, cái gì vậy.
Cậu Trình Du cô Mễ Chi hai người đúng là khiến người khác phải đỏ mặt đó nha"
Mễ Chi xấu hổ úp mặt vào áo của anh "Ôi trời, sao anh không nói cho em biết mọi người cũng đang ở đây chứ hả"
Chuyến xe khởi hành từ biên cương Đại Châu về đến biên cương thành phố là một quãng đường khá xa, Trình Du tuy có chút không đành nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải chào tạm biệt cô vợ trẻ con này
"Mễ Chi, có phải đây là lần đầu em đặt chân đến thành phố Đại Châu không vậy"
Mễ Chi gật gật đầu "Dạ đúng rồi chị, đây là lần đầu em đến đây".
Truyện Xuyên Không
"Chị không tin được luôn đó, sao em có thành thạo đường phố như vậy cơ chứ"
Mễ Chi cô cũng không hiểu nhưng trong đầu cô thi thoảng lại hiện lên chút kí ức mờ nhạt không rõ, còn về đường phố ở Đại Châu thì như đã nắm trong lòng bàn tay vô cùng quen thuộc
Nhìn hai người ăn mặc giản dị bước vào siêu thị với điệu bộ lúng túng, chị Mết nhìn mọi thứ mới mẻ liền chạy nhảy lung tung
"Chị Mết, chị đừng đi xa em quá.
Coi chừng lạc em đó"
"Aa…" Mết va phải một người đàn ông mặc đồ đen, nhìn gương mặt dữ tợn của gã khiến Mết có chút lo sợ rụt rè, gã mặc đồ đen định dơ tay giáng cho Mết một bạt tai liền bị cô nhanh hơn một bước vội vàng kéo Mết đứng đằng sau mình
"Xin lỗi anh, xin lỗi anh là chị tôi không cẩn thận đi va phải anh.
Mong anh bỏ qua cho"
Mễ Chi vừa ngẩng mặt lên vừa nhìn thấy cô gã mặc đồ đen liền run lẩy bẩy như không dám tin vào mắt mình liền chạy vụt đi
"Ủa, Mễ Chi sao tên đó liền chạy đi vậy"
"Em cũng không biết nữa"
Mết liền trêu ghẹo "Chị biết rồi có khi nào em đẹp quá nên tên đó mới không dám làm gì em có phải không.
Woa vậy thì Trình Du lo không muốn em ra ngoài một mình là cũng đúng"
"Chị này, không phải đâu"
Hai người tiến vào siêu thị mà chẳng hề mảy may suy nghĩ đằng sau từ lâu đã có một người đang âm thầm lén lút chụp lại toàn bộ những tấm hình của cô và Mết lại
….
"Những gì ngươi nói có thật là như vậy không"
"Em nói thật thưa ông chủ, chính mắt em nhìn thấy.
Năm năm rồi ngày nào cũng nhìn ảnh của cô Bảo Ngọc đến mức em nhớ rõ mồn một gương mặt đó, làm sao có thể sai được.
Người em gặp ở trong siêu thị đó đích thị là cô Lưu Bảo Ngọc đó"
Hắn nhìn những tấm hình chụp trộm do đàn em đưa cho xem, gương mặt lại hiện lên sự chua xót và áy náy day dứt khôn nguôi, năm năm rồi nếu như cô gái của hắn thật sự chưa chết vậy thì hắn sẽ dành hết cuộc đời này để bù đắp lại mọi thứ cho cô.
Sẽ khiến tất cả những kẻ trước đây phải trả một cái giá đắt nhất có thể
"Ngươi đưa mấy tấm ảnh cho Tim bảo nó điều tra sau đó gửi chính xác địa chỉ của cô gái đó cho tôi.
Nếu chính xác là Bảo Ngọc tôi sẽ đến đón cô ấy về đây bù đắp lại những tổn thương năm xưa"
"Dạ, dạ em biết rồi"
Màn đêm buông xuống, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ không ngày nào hắn không nhớ đến cô.
Mỗi lần nhớ đến hình dáng cả người cô ướt sũng đi trong mưa với sự cay đắng và nhẫn nhịn hắn chỉ có thể trút giận lên người Hứa Tình và cha mẹ của cô.
Kể cả Bạc phu nhân và Bạc lão gia cha mẹ ruột của hắn Bạc Diêu Minh cũng vô cùng nhẫn tâm và quyết tuyệt.
Tâm huyết Bạc gia đại nhân giữ gìn bao nhiêu năm luôn giữ một mặt trong sáng và lương thiện nhất liền bị hắn một tay đạp đổ đem tín ngưỡng của thế giới ngầm xâm nhập khiến Bạc gia từ lâu đã chỉ còn cái mác để rửa tiền cho những việc làm sai trái của hắn
rengreng
"Diêu Minh, xin lỗi đêm hôm rồi vẫn gọi cho cậu nhưng hàng lần này xảy ra vấn đề lớn rồi đó.
Khách hàng của chúng ta nhận ra cô gái mà chúng ta đưa đến là Tiết Đình Đình tiểu thư của Tiết gia nên bọn họ không dám động"
Hắn không nhịn được liền chửi thề một tiếng "Ngu xuẩn, bảo bọn chúng có Bạc gia chống lưng có Bạc Huyết bảo kê bọn chúng lại sợ Tiết gia cỏn con đó sao"
"Tôi biết rồi nhưng hình như hai nhà Hứa - Tiết hình như đã bắt đầu nghi ngờ hành tung của Bạc gia rồi, Hứa gia liên tục đòi gặp Bạc phu nhân và Bạc lão gia"
Hắn chỉ cười nhạt "Vậy thì cho gặp thôi, chả làm sao cả.
Chỉ cần cản đường của Bạc Diêu Minh tất cả đều phải chết nói với ông bà ta như vậy"
"Haizzz cậu đúng là độc ác quá rồi đấy, cha mẹ mình mà cũng không tha"
….
Các bạn follow mình nhé.