Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang

chương 42: 42: chương 43

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trình phu nhân sau khi nghe những lời mà anh nói liền không dám tin, bàn tay run rẩy chỉ về phía cô rồi gào khóc ôm chị Mết dữ dội

"Tại sao, tại sao chứ…"

"Mẹ, mẹ à"

Bảo Ngọc cũng vô cùng bất ngờ, hóa ra anh đã biết cuộc sống trước đây của cô từ trước khi đưa cô về doanh trại nhưng lại giấu diếm cô.

Tại sao lại mang thai, sảy thai, rồi ở trường học tất cả lại như một hồi kí ức cứ đứt đoạn quẩn quanh trong tâm trí của Bảo Ngọc mãi không thôi

"Vậy sao, vậy thì mày cũng nên biết cái giá mà mày phải trả khi dám lừa dối qua mặt tao rồi chứ.

Lưu Bảo Ngọc là vợ tao, vậy mà mày dám cướp làm của riêng sao"

"Em ấy không phải là vợ của chú"

Trình phu nhân vừa mếu vừa quay sang nhìn anh

"Tại sao, mẹ đã bảo con như thế nào rồi.

Ngay từ khi nhìn thấy con bé đó mẹ đã thấy nghi ngờ rồi cơ mà"

"Mẹ à..con xin lỗi, xin lỗi mẹ"

"Con bé đó không trong sạch lại còn mang thai.

Tại sao, tại sao con vẫn"

"Nhưng mà con yêu em ấy mà mẹ, nói ra mẹ sẽ không chấp nhận"

"Mày… mày"

đoàng

Một viên đạn thất kinh lập tức được bay thẳng đến chỗ của Trình phu nhân dọa cho bà ta một phen hết hồn

"Chú làm cái gì vậy hả, muốn đánh muốn giết thì nhằm vào tôi.

Đừng có lôi mẹ tôi vào"

"Tất cả chúng mày ồn ào quá rồi đó.

Mày muốn chết chứ gì, yên tâm đi kiểu gì rồi cũng sẽ đến lượt mày mà thôi"

Bảo Ngọc không biết đã ngất đi từ lúc nào, ban nãy do kí ức mờ nhạt cứ hiện lên trong đầu, từng cơn đau đầu xuất hiện đã khiến cô ngất lịm đi lúc nào

"Mễ Chi, Mễ Chi"

Trình Du vùng vẫy thoát ra khỏi hai tên đàn ông đang giữ chặt lấy mình, còn chưa kịp chạy đến gần phía cô thì một tiếng súng ngút trời vang lên đoàng tiếp theo chỉ thấy Trình Du ngã xuống với vũng máu đỏ tươi

"Đình Đình, em mau tìm đến Đình Đình đi.

Mau cứu bạn em đi, bạn em bị hắn giữ đó.

Mễ Chi, em phải nhớ lại, dần dần nhớ lại đi"

Trình Du cố gắng nhìn ra phía cô, thều thào muốn nói nhưng cô đã mất ý thức không thể nghe được.

Trình phu nhân cũng hét toáng lên khi thấy con trai mình

đột nhiên ngã xuống với vũng máu đỏ tươi, bản thân cũng vì đó mà ngất theo chỉ còn Mết vẫn liên tục lắc đầu không thể nói được bất cứ câu gì

Đến khi cô tỉnh lại đã là hoàng hôn ngày hôm sau, mùi thuốc khử trùng sộc lên mũi liền khiến cô nhớ lại cảnh tương năm năm trước cô cũng từng như vậy.

Từng nằm trong bệnh viện rồi khi tỉnh lại thì những gương mặt xa lạ liền xuất hiện, cảnh tượng bây giờ hệt như năm năm trước

"Bảo Ngọc"

"Thầy…."

Câu nói của cô khiến hắn bất ngờ "Em, nhớ lại hết rồi ư"

Cô gật gật đầu "Nhớ lại rồi"

Khi nhớ lại hết mọi chuyện cô cũng không biết trách móc hắn hay cảm thông cho hắn nữa đây

"Em phải làm sao đây, em phải làm sao đây chứ.

Tại sao, tại sao những chuyện đó lại xảy ra với em chứ…."

Thấy cô kích động như vậy hắn liền vội vàng ôm cô trấn an nhưng Lưu Bảo Ngọc vẫn òa khóc như đứa trẻ vì quá kích động

"Người đâu, người đâu…"

Chỉ khi cô được tiêm thuốc an thần mới dần dần bình tĩnh lại.

Người nhà trở mặt, bạn thân quay lưng, ngay cả đứa nhỏ cũng không giữ được lại còn bị hãm hại đẩy xuống vách núi suýt chút nữa mất mạng thử hỏi cô làm sao bình tĩnh được

..

"Diêu Minh, tôi tưởng cô gái của cậu bị như vậy thì cậu phải quỵ lụy suy sụp chứ, sao bây giờ lại như chuyển sang ăn mừng vậy"

Tim bất ngờ khi được hắn gọi đến thư phòng thưởng thức rượu thượng hạng, tâm trạng lại có vẻ còn vô cùng tốt khiến Tim không cả dám uống hết ly vang đỏ

"Tại sao phải suy sụp, có chuyện gì khiến Bạc Diêu Minh này phải suy sụp hay sao chứ.

Mất trí nhớ cũng được, bây giờ nhớ lại rồi cũng không sao hết có khi lại là việc tốt để tôi có thể thuận lợi khiến Bảo Ngọc là của tôi mãi mãi

"Ý của anh là…"

"Nếu đã có mối hận thù sâu đậm với quá khứ như vậy, chỉ cần hận thêm một chút nữa sẽ là cái cớ thuận lợi để Bảo Ngọc chỉ có thể dựa dẫm vào tôi mãi mãi mà thôi"

Tim thở dài "Muốn làm gì cũng được, nhưng tôi nghĩ cậu đừng dành quá nhiều thời gian vào việc này.

Cẩn thận mấy bọn người nhà Hoàng Thất đó"

"Tôi biết rồi, nhưng mà tôi cần cậu điều chế giúp tôi một loại thuốc làm tê liệt thần kinh con người"

Tim có chút bất ngờ, e dè hỏi "Cậu tính, cho ai dùng"

"Lưu Bảo Ngọc"

Hắn không ngần ngại mà nói ra tên cô khiến Tim có chút bất ngờ ly rượu đưa lên miệng suýt chút nữa là sặc.

Nhiều lúc Tim cũng cảm thấy có chút ớn lạnh với cách yêu quái đản và đầy sự chiếm hữu này của hắn, thứ tình yêu méo mó biến dạng đến kì cục ngay cả Tim cũng cảm thấy nghẹt thở thì Bảo Ngọc làm sao chịu đựng được sự gò bó đến khó thở này

"Cậu…cậu".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio