.
Ngày hôm sau, Lục Dật Lâm đưa tôi trở lại trường học.
Trước khi rời đi, thầy trả lại cho tôi bản kiểm điểm mà tôi đã nộp hôm trước.
Rõ ràng thầy biết tờ giấy nhàu nát này có nhiều nội dung do tôi trực tiếp dùng công cụ dịch để phiên ra nhưng vẫn nhận xét rất nghiêm túc.
Điều này khiến tôi cảm thấy rất có lỗi vì đã chẳng bỏ chút tâm tư nào vào đó cả, nhưng biết sao bây giờ, sự đã đành ~
…
Giờ nghỉ trưa, giáo viên môn kiến trúc gọi cho tôi đến.
Cô muốn tôi và một người bạn trong lớp cùng thực hiện một dự án thiết kế về lịch sử kiến trúc phương Tây.
Cô còn nói rằng hai đứa chúng tôi đều là những học sinh mà cô yêu mến, hy vọng rằng chúng tôi sẽ không làm cô thất vọng.
Bạn học đó tên Tiểu Linh.
Tiểu Linh rất nổi tiếng trong khoa, cậu ấy thường xuyên tham gia các hoạt động tập thể nên cũng có mối quan hệ rất tốt với các giáo viên và cố vấn học tập của bọn tôi.
Thế nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi làm việc với cậu ấy.
Hôm nay vì trường học đã đóng cửa nên chúng tôi đành hẹn gặp nhau ở căn tin.
Vì sản phẩm lần này có dạng cuộn dài nên chúng tôi hẹn mỗi người thiết kế một nửa rồi sẽ mang ra ghép lại sau.
Sau khi phân phó xong, tôi lật đật trở lại ký túc xá, bật máy tính lên và gặp phải một chuyện cực kỳ đau đầu.
Chiếc máy tính cùi bắp không thể chạy phần mềm mô hình hóa của tôi nữa rồi.
Tôi cố gắng di chuyển con chuột một lúc.
Nhưng cuối cùng vẫn phải bỏ cuộc.
.
Văn phòng của Lục Dật Lâm ở xa ký túc xá của tôi nhất, nhưng may mắn là với tư cách của một giáo viên thỉnh giảng, thầy có văn phòng riêng và một máy tính để bàn.
Tôi thò đầu qua khe cửa nhìn vào, không có ai trong văn phòng cả.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, đáng lẽ ra thầy nên có mặt trong văn phòng mới đúng chứ nhỉ.
Đang thất thần thì gáy tôi đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
"Vào văn phòng của tôi một cách đường hoàng khó lắm à?"
Đôi mắt của Lục Dật Lâm sáng long lanh chẳng khác nào ánh mặt trời đằng xa kia vậy.
Nhưng may thay, dù có mê muội nhưng tôi vẫn không lạc lối đến độ quên mất việc quan trọng nhất…
“Máy tính của em bị hỏng mất rồi thầy ơi.”
Thầy nheo mắt nhìn tôi rồi chỉ tay về phía văn phòng.
Lục Dật Lâm xoay cây bút kim loại trong tay, trông có vẻ rất háo hức đón chào “những siêu phẩm mới" mà tôi chuẩn bị công bố.
Không để thầy thất vọng thêm nữa, tôi cũng nhanh chóng vào việc…
"Có một thiết kế mà em đang thực hiện cùng với người khác, nhưng em không thể chạy phần mềm tạo mô hình trên máy tính của em được. Thầy có thể cho em mượn máy tính dùng tạm được không ạ?"
Tôi đã cố gắng hết sức để khiến giọng điệu của mình trở nên đáng thương nhất có thể, nhưng thầy có vẻ không hề bị lay chuyển, ánh mắt thì rũ xuống, khiến tôi trong khoảnh khắc đột nhiên tự hỏi, rốt cuộc thầy đang nhìn vào đâu.
...??
Cây bút lách cách rơi xuống đất, có lẽ là va chạm khá mạnh với sàn nhà.
"Thầy Lục, làm người không được, ít nhất là không nên..."
"Tại sao lại mặc váy ngắn như vậy?"
“???”
“...”
Thầy cúi người nhặt cây bút trên mặt đất lên, một làn gió khá nhẹ lướt qua tôi lên, khiến tà váy khẽ lay động, tuy nhiên chỉ nhấc lên một góc rất nhỏ, rất rất nhỏ.
Lục Dật Lâm vội vã quay về bàn bật máy tính, và cùng lúc với âm thanh khởi động của máy tính vang lên, tôi vẫn có thể nghe được loáng thoáng những gì mà thầy đang nói.
"Khó bảo…"
"???"