Tôi nhất thời không biết phải nói như thế nào cho phải.
Có lẽ thấy tôi đang làm mất thời gian của mọi người nên cô bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhíu mày nhìn tôi.
“Ngô Lâm Nghiêu, em chuẩn bị xong chưa?”
“Cô ơi, em…”
“Chắc là vẫn chưa chuẩn bị xong đâu ạ.”
Tiểu Linh ôm cuốn sổ ghi chép, nở nụ cười đầy ý hướng về tôi.
“Sao cậu lại làm như thế?”
Tôi đập mạnh tay xuống bàn, có lẽ âm thanh hơi lớn, nên tất cả ánh mắt mọi người đều hướng về tôi.
Sự hoài nghi, khinh bỉ, không tin tưởng, từng chút từng chút một như đẩy tôi vào nơi băng giá nào đó.
Bởi vì, là tiểu Linh trình bày trước.
Bởi vì, tiểu Linh vốn dĩ có mối quan hệ tốt với các thầy cô.
Mọi thứ diễn ra đột ngột khiến tôi trở nên run rẩy.
Biểu hiện của cậu ấy thật sự không giống với những gì mà người đồng trang lứa với tôi có thể làm ra được.
Tôi chiếu file thuyết trình ppt của mình lên, quả nhiên nội dung vừa hiển thị thì đã nhận được vài cái nhíu mày của giáo viên.
“Cậu sợ bản thân không vượt qua tôi được, nên tính copy tôi sao, Ngô Lâm Nghiêu?”
“Nhưng cậu lại không ngờ rằng, tôi là người thuyết trình trước…”
“...”
Lục Dật Lâm bấm cây bút trong tay.
Rất nhẹ, nhưng kỳ lạ là trong đó lại có sự răn đe không chút giấu diếm.
Bởi vì có rất ít người từng nhìn thấy qua bộ dạng tức giận của Lục Dật Lâm.
Không có nhíu mày, cũng không có lớn tiếng.
Nhưng lại khiến cho người ta hoảng sợ mà im lặng.
“Tôi cảm thấy hơi thắc mắc.”
“Có sinh viên rất thích diễn kịch.”
“Vậy tại sao không thi vào Bắc Ảnh, mà lại thi vào trường chúng ta nhỉ?”
.
Hoặc là do khí chất, hoặc là do sự uy nghiêm trong giọng của người nói, tiểu Linh lúc trước còn đang làm mình làm mẩy, thì bây giờ mắt đã đỏ hoe.
“Thầy ơi, em, em…”
Cậu ta cúi đầu tỏ vẻ đáng thương, nước mắt tí tách rơi rơi.
Lục Dật Lâm vẫn không có biểu cảm gì đặc sắc, thầy chỉ bình tĩnh nói.
“Hai bài thuyết trình này chắc chắn là từ cùng một bản mẫu, rốt cuộc là ai sao chép của ai, chúng ta có thể nhìn ra được từ rất nhiều chi tiết nhỏ.”
Thầy lấy con chuột từ trong tay tôi, chuyển đến vài trang trước của ppt.”
“Có rất nhiều lúc, thói quen viết lách của nhiều người tuy rằng không quá nổi bật nhưng đối với họ lại là thói quen khó bỏ nhất.”
“Nhìn bản thảo này, lúc dùng tiếng anh để chú thích tên của tòa nhà, chữ ‘x’ của người viết thường được viết bằng cách dùng hai chữ ‘c’ ghép lại.”
“Chữ l cũng vậy, người vẽ bản phác thảo lúc viết chữ l thường sẽ kéo đuôi dài ra ở phần đầu.”
“Tôi là thầy giáo của Lâm Nghiêu, nên tôi biết nét chữ của em ấy có đặc trưng gì.”
Bởi vì trong phòng không bật tất cả các bóng đèn, chút ánh sáng ít ỏi phản chiếu từ PPT khiến cho khí thế của Lục Dật Lâm càng trở nên áp bức.
Thế rồi, vai phải tôi chợt trĩu xuống, bàn tay to lớn của thầy đã đặt lên vai tôi từ lúc nào không hay.
Lục Dật Lâm đứng ở chỗ tôi, nhưng ánh mắt nghiêm nghị vẫn hướng về phía tiểu Linh.
“Em có thể giải thích một chút, tại sao các chữ cái trong PPT của em đều không có được đặc điểm vừa được mô tả như trong bản gốc không?”
“Nếu muốn làm giả, thì thủ pháp cũng phải tinh vi một chút.”
Ánh mắt của mọi người trong lớp đều hướng về người nào đó đang lúng túng kia.
Cậu ta mở to mắt, lắc đầu liên tục, cố kháng cự lại tất cả.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài của một giáo viên - người bình thường có quan hệ rất tốt với Tiểu Linh - ánh mắt không dám tin mà hỏi cô ấy.
"Em thật sự đã làm ra chuyện đó sao? Bình thường em không phải là người như vậy mà."
Có lẽ là quá khó chịu, cũng có lẽ là thái độ vừa rồi của Lục Dật Lâm quá cứng rắn, Tiểu Linh bật khóc thật lớn.
Giống như cái hũ vỡ tung tóe, không ngừng hỏi tại sao.
Tại sao, cậu ta đã cố gắng như vậy, mà vẫn không được hạng nhất.
Tại sao, vẫn có giáo viên đứng về phía tôi.
Cậu ta nói cậu ta không tệ hơn tôi, cậu ta chỉ muốn đánh gục tôi thôi.
Cậu ta chỉ là quá háo thắng.
Sau một hồi tru tréo Tiểu Linh trợn trừng mắt, hung hăng chạy tới trước mặt tôi, Lục Dật Lâm thấy vậy liền cau mày kéo tôi qua một bên.
"Tôi không hề kém hơn cậu! Năng lực của tôi tốt hơn cậu nhiều, thiết kế đó của cậu tôi cũng có thể làm được, tôi chỉ là, tôi chỉ là...".
Cậu ta ôm mặt, vừa khóc vừa ngồi xuống.
"Tôi chỉ là không muốn thua, tôi chỉ là không muốn thua..."
"Ngay từ đầu cô đã thua rồi."
Lục Dật Lâm gằn từng chữ một.
"Từ lúc cô có tư tưởng lệch lạc, cô đã thua rồi."
"Tôi nghe cô Dương nói, cô là học sinh rất có thiên phú, rất có năng lực."
"Nhưng không ngờ cô lại đem tinh lực của mình đặt vào chỗ không đúng đắn."
......
Tất cả mọi thứ, dường như đã đi đến hồi kết.
Khoảnh khắc trước khi tôi bước vào lớp, tôi chưa từng nghĩ mọi thứ sẽ đến mức độ này.
Phương án của Tiểu Linh đương nhiên sẽ không được áp dụng, thậm chí sau này, có lẽ phải một khoảng thời gian không có được lòng tin của giáo viên.
Tôi đi theo Lục Dật Lâm ra khỏi phòng học.
Buổi chiều ở hành lang dài trong khuôn viên trường không có lấy một người, bóng cây lay động trên áo sơ mi trắng của thầy.
"Lúc nãy, cô ta có đụng trúng em không?"
Rõ ràng lúc ở trong phòng rất tức giận, bây giờ lại dịu dàng như thế.
Ánh nắng gay gắt còn làm lông mi của thầy hơi rũ xuống nữa.
"Em không sao, … cảm ơn thầy nhiều."
"Không cần cảm ơn thầy, là ai tôi cũng đều sẽ nói rõ ràng."
"Nhưng mà, thầy ngầu lắm ạ."
"Rất ngầu?"
Người trước mặt nhướng nhướng mày, như nghe được điều gì kinh ngạc lắm, ánh sáng thu lại nơi đáy mắt, nhỏ nhoi mà lóng lánh.
Tôi ra sức gật đầu, thầy liền ho nhẹ một tiếng.
"Lục Dật Lâm, vì sao thầy muốn làm thầy giáo?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thầy, trong đôi mắt đó nhất định cất giấu rất nhiều điều mà tôi không biết.
Vậy mà thầy chỉ im lặng nhìn tôi hồi lâu.
"Tôi không muốn làm nữa rồi."
"...... Dạ?"
Thầy cúi đầu nhìn tôi.
"Ngay lúc này, tôi không muốn làm nữa rồi."
…
Dịch bệnh đã dần được kiểm soát, trường tôi không còn niêm phong nữa.
Thời tiết ngày một nóng lên, gió đêm bắt đầu xào xạc.
Các câu lạc bộ âm nhạc thi nhau tổ chức các sự kiện lớn nhỏ, ban đêm cánh sinh viên chúng tôi có thể tha hồ hát và ăn tối ở bên ngoài sân trường