Lý Tư Trác cố lấy lại bình tĩnh, rồi không nói gì thêm về việc này nữa.
Cả bốn người quay trở lại những câu chuyện vui vẻ nói chuyện và đùa giỡn với nhau
Ngồi chơi một lúc thì cũng đến giờ học, bốn người lại chăm chú học hành.
Đến giờ tan học, Tang Truân và Lục Nhuệ cùng nhau ghé ngang cửa hàng thiết kế thời trang của Tư Thành và Tư Trác.
Tang Truân muốn thiết kế một chiếc váy cho sinh nhật của bản thân sắp đến
Vào trong cửa hàng, Lý Tư Trác vui vẻ lấy thước đo cho Tang Truân để bắt đầu thiết kế.
Đứng trước mặt cô, Lý Tư Trác cười cười
" Tiểu thư muốn yêu cầu chiếc váy ra sao?".
Tang Truân suy nghĩ một lúc rồi mới nói
" Váy ngắn ngang đầu gối, màu xanh lá, trễ vai, có thêm hoa nhưng vừa vừa thôi nhé.
Cảm ơn cậu, lần này bao nhiêu tiền?"
Lý Tư Thành lấy vài khúc vải ra cho anh mình rồi cũng ngồi xuống ghế sofa nghịch điện thoại
" Lần này? Từ trước đến giờ có lần nào tớ lấy tiền của cậu, xem như là quà sinh nhật nhé "
Tang Truân vui vẻ gật đầu, Lục Nhuệ cũng được đo rồi thiết kế thêm một bộ váy để dự sinh nhật của Tang Truân.
Lý Tư Trác lọ mọ cắt vải rồi để những miếng vải trên bàn, leo lên sofa ngồi chơi game cùng
Đang chơi game thì một người con gái từ bên ngoài mở cửa đi vào, Lý Tư Thành liền đứng lên chào mừng khiến Lý Tư Trác đang ngồi trên đùi té xuống đất.
" Chào em, Dương Viễn "
Nghe thấy tên Dương Viễn, tất cả mọi người đều nhìn lên bất ngờ.
Dương Viễn mặc một chiếc váy dài tay còn cầm một bó hoa, Lý Tư Thành liền đến bên cạnh dắt Dương Viễn đi vào bên trong ngồi vào ghế sofa bên cạnh chỗ mọi người
" Em chào mọi người ạ "
Cả ba không quan tâm vì đang mãi chăm chú vào ván game đang chơi.
Dương Viễn đặt bó hoa lên trên bàn, nhìn Lý Tư Thành ngại ngùng
" Em tặng cửa hàng anh bó hoa ạ "
" Cảm ơn em "
Lý Tư Thành đi vào bên trong lấy ra cho Dương Viễn một tách trà, hai người ngồi nói chuyện với nhau.
Trông Dương Viễn vô cùng vui vẻ, ba người đang nằm dài trên sofa chơi game, Lý Tư Thành hắn giọng một cái
" , có khách.
Mọi người à "
Nghe thấy cái giọng đáng sợ của Lý Tư Thành, ba người liền ngồi ngay ngắn lại nhưng tay vẫn cầm điện thoại chơi game mà không hề bỏ xuống
Lý Tư Trác đứng lên đi đến chỗ Lý Tư Thành và Dương Viễn đang ngồi khó chịu nhìn vào cô ta với ánh mắt sắc lạnh như dao, Lý Tư Trác vẫn còn chưa quên những chuyện mà Dương Viễn gây ra cho Tang Truân trong quá khứ, kể cả Lục Nhuệ cũng như vậy
" Em trai, từ khi nào mà lại thân thiết với Dương tiểu thư vậy hả?"
Dương Viễn nghe thấy Lý Tư Trác gọi mình là " Dương tiểu thư " như vậy thì có chút sợ hãi vì cô biết rằng Tư Trác vẫn chưa quên chuyện cũ
Lục Nhuệ kết thúc ván game, cô ném một ánh mắt nhìn qua Dương Viễn đang ngồi.
" Tư Trác, để hai người đó nói chuyện.
Chúng ta ra ngoài"
Nói rồi Lục Nhuệ đứng lên nắm tay Tang Truân kéo đi, cả ba ra ngoài đi dạo.
Lý Tư Thành thấy mọi người ra ngoài với vẻ bực dộc như vậy thì nhìn Dương Viễn an ủi một chút, Lý Tư Thành cũng muốn ra ngoài với mọi người vì dù gì anh cũng chỉ xem Dương Viễn là người lạ không có gì níu giữ ở lại
" Dương tiểu thư, em về đi nhé.
Anh có việc phải ra ngoài "
Dương Viễn buồn bã gật đầu rồi nhìn theo bóng lưng Lý Tư Thành chạy vội ra ngoài.
Ánh mắt dõi theo anh không rời cho đến khi Lý Tư Thành khuất xa tầm mắt, Dương Viễn nhìn xuống hai bàn tay mình nước mắt từ từ rơi
" Chị Tang Truân nói đúng, sao mà xứng với anh ấy được "
Dương Viễn đứng lên trở về nhà nhưng cô không bỏ cuộc, nhất định Dương Viễn phải lấy được tình cản của Lý Tư Thành
Lý Tư Thành chạy ra ngoài với bạn bè của mình, thấy anh chạy tới Lục Nhuệ chề môi chọc ghẹo
" Tưởng rằng Lý thiếu gia phải ở bên cạnh an ủi Dương tiểu thư mới phải"
" Làm gì có, ở bên các cậu thôi "
Bốn người lại lấy lại biểu cảm vui vẻ cùng nhau ra đài phun nước ở công viên mua kem ăn, Tang Truân cảm thấy không nên để mọi người ghét bỏ em gái mình nên đã nói đỡ cho em mình nhưng ba người kia vẫn không có thêm thiện cảm nào
Chiều đến, bốn người tạm biệt nhau trở về nhà.
Lục Nhuệ thì được Trương Túc đón đi chơi nên không cùng Tang Truân về được
Về nhà, Tang Truân nói với Dương Viễn về việc ba người bạn của mình không mấy thiện cảm với em ấy.
Dương Viễn nói rằng sẽ dùng hành động để thay đổi, Tang Truân cũng cảm thấy lần này Dương Viễn thật sự muốn thay đổi nên rất vui mừng