Sau khi Sở Du Nhiên bị thương, Wells trực tiếp điều đến hai tôi tớ hầu hạ sinh hoạt thường ngày của cậu, đồng thời đem địa điểm công tác cá nhân đều tạm thời chuyển tới, quả thực đóng vai vị hôn phu vô cùng nhuần nhuyễn. Sở Du Nhiên ngồi ở bên cửa sổ trên ghế mây xem sách, đưa tay là có thể chạm tới chỗ để cốc trà táo cậu yêu thích nhất, mùi hoa quả nhàn nhạt tiến vào lỗ mũi, tĩnh khí ngưng thần. Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, Sở Du Nhiên cả người đều lười biếng. Quần hầu bên cạnh vừa nhìn cậu híp mắt có chút ủ rũ, không cần dặn dò trực tiếp lấy ra một cái thảm thật mỏng, nhẹ nhàng che ở trên người cậu, lẳng lặng đứng ở một bên tiếp tục lặng im.
Sở Du Nhiên nhìn thảm trên người, cảm thấy được chính mình đã được đưa lên cấp bậc quốc bảo, kỳ thực vết thương của cậu đã dần tốt, không biết có phải là thuốc quá tốt hay không, khôi phục dĩ nhiên so với người bình thường nhanh hơn gấp đôi, kết quả này khiến Sở Du Nhiên đầy vui mừng, cậu hơi hơi điều chỉnh cái tư thế, liền thấy hai người bên cạnh vừa thấy cậu có động tác, lập tức tinh thần khẩn trương nhìn cậu, Sở Du Nhiên bất đắc dĩ kêu lên: “Wells?”
Ngồi ở trên ghế sa lon xử lý chính vụ Wells ừ một tiếng, âm cuối giương lên, khiêu gợi khiến Sở Du Nhiên lỗ tai tê rần. Loại tư thái này một bên cẩn thận nghiêm túc, một bên gợi cảm quyến rũ đặc biệt khiến người ta không chịu được.
Wells quay đầu lại, nhìn Sở Du Nhiên hỏi: “Buồn bực? Có muốn ta ôm em đi ra ngoài một chút hay không?”
Sở Du Nhiên khóe miệng giật một cái, “Không, chân em rất bình thường.” Ý là em có thể chính mình đi, không cần anh ôm.
Wells trầm ổn gật gật đầu, tiếp tục làm chuyện lúc trước, “Nếu khó chịu thì nói ta, ta ôm em ra ngoài.”
Sở Du Nhiên nhanh chóng lắc đầu, cậu không có chút nào khó chịu, không có chút nào muốn bị ôm ra ngoài, thật không biết người nọ là làm sao nghiêm trang nói ra lời nói mập mờ như thế. Sở Du Nhiên có lúc cũng cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, đối phương biểu tình nghiêm túc như thế, một chút cũng không có nhìn ra phương diện kia, đúng, người ta là chính nhân quân tử, một chút cũng không có lưu manh.
Phải tin tưởng!
Tin tưởng cái quỷ a!
Sở Du Nhiên đỡ trán, cảm thấy chính mình đã điên rồi, đến cùng đang rối rắm cái gì! Người này chính là muộn tao a! Rất là nghiêm túc chiếm tiện nghi của cậu! Thời thời khắc khắc đều muốn đùa giỡn!
Wells nhận ra được động tác của cậu, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, động tác trên tay nhanh hơn không ít, xem bộ dáng là muốn mau sớm làm xong.
Phó quan Crewe động tác nhẹ nhàng chậm chạp tiến vào, nhìn thấy Sở Du Nhiên ngồi ở bên cửa sổ, lễ độ khom người một cái, không nói gì, lẳng lặng đứng ở bên người Wells, chờ hắn xem xong báo cáo trong tay, thời điểm ngẩng đầu nhìn ông mới mở miệng, “Đại nhân, sự kiện lần này kẻ tình nghi đã bắt được, đây là báo cáo thẩm tra xử lí.”
Wells sau khi xem xong, con mắt vốn là lạnh lùng nghiêm nghị tăng thêm mấy phần hàn ý, nhìn thấy người ngồi cách đó không xa trơ mắt nhìn chính mình, khóe miệng Wells giật giật, đem báo cáo trong tay đưa cho Sở Du Nhiên.Sau ba phút, Sở Du Nhiên nhíu mày thở dài, “Dĩ nhiên là Josh...”
Lý do dĩ nhiên là: Dựa vào cái gì đàn ông tốt đều yêu thích cậu ta!
Sở Du Nhiên lắc lắc đầu, đối với lý do này chỉ có ba chữ lời bình: Bệnh thần kinh!
Josh chỉ là muốn giáo huấn Sở Du Nhiên một chút, mới ở bên trong lớp cách vách sau khi nhìn thấy Dillow leo cao, liền đem thang vặn đinh ốc ra, bởi vì gã biết đến, ấu tể nhỏ như vậy chính mình sẽ xuống không được, có thể đem cái báo nhỏ tính khí không tốt kia ôm xuống dưới, chỉ có thể là chú của nó, người đàn ông có quan hệ mập mờ với Sở Du Nhiên.
Về phần đá vụn cùng mảnh kính này đó, gã chỉ nói mình tiện tay vứt chỗ ấy, chính là vì giáo huấn Sở Du Nhiên.
Nhưng mà trên kính có một loại thuốc đối với tinh thần lực có tác dụng áp chế, nếu như cắt vào Dillow ấu tể nhỏ như vậy, nhất định sẽ đối với việc hình thành hạch dị năng có tổn thương, thậm chí bị thương tới căn bản. Nhìn chung cả viện, yêu thích leo cây chỉ có Dillow, đây là nhằm vào ai không cần nói cũng biết. Josh nhất định là bị người khác lợi dụng, cái người kia là ai? Là người nào giật dây muốn động thủ với với đứa nhỏ?
Sở Du Nhiên trong nháy mắt liền hiểu xấu xa bên trong, cậu nghi hoặc nhìn gò má Wells, âm thầm suy đoán dưới cái mặt nạ này cất giấu rốt cuộc là ai. Nhất định là thân phận đặc thù, Dillow cản con đường của người khác, lúc này mới bị nhìn chằm chằm đi, nhìn chung toàn bộ đế quốc, hình thú báo đen lại tóc vàng mắt vàng, gia thế hiển hách có thể thiệp quân thiệp chính trị, quyền lợi lớn có thể đem người bảo vệ phái tới trường học, cháu trai có dị năng thuộc tính “Kim”, hắn lại kiêm hai dị năng “Phong” “Thủy”, cha đối với lúc nhỏ của hắn rõ như lòng bàn tay... Sở Du Nhiên hít sâu một hơi, cảm thấy chính mình đầu óc có chút thiếu dưỡng.
Thật giống như trong lòng có cảm ứng, Wells quay đầu nhìn Sở Du Nhiên liếc mắt một cái, đột nhiên đứng lên.
Sở Du Nhiên đôi mắt trừng lớn, không biết đối phương muốn làm cái gì.
Wells ngồi vào bên người Sở Du Nhiên, đột nhiên nắm tay của Sở Du Nhiên lên, mập mờ nặn nặn đầu ngón tay Sở Du Nhiên, ngữ khí mềm nhẹ, “Em đang suy đoán thân phận của ta?”
Sở Du Nhiên ngẩn người, không nghĩ tới đối phương thậm chí ngay cả cậu nghĩ chuyện gì cũng biết, cậu cũng không có lập dị, trực sảng gật gật đầu, “Quả thật có chút.”
Wells đem mặt đến gần, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng đụng vào trên vành tai của Sở Du Nhiên, gợi cảm động nhân, khí tức cường liệt nam tính đem Sở Du Nhiên toàn bộ bao phủ, nhiệt độ thật giống như cao thêm mấy phần. Nhìn sắc mặt của Sở Du Nhiên ửng đỏ, khóe mắt của hắn hơi bốc lên, ngữ khí mang theo hướng dẫn: “Lấy nó xuống, em liền có thể biết đáp án.”
Sở Du Nhiên khẩn trương nuốt ngụm nước bọt, lại giống như bị đầu độc, ngón tay xoa trước mắt mặt nạ, chỉ cần nhẹ nhàng hất lên, cậu liền có thể biết người kia là ai, có thể xác minh ý nghĩ của chính mình. Nhưng là, nếu quả như thật thấy được, nếu như suy đoán của mình là đúng, số mệnh của cậu có thể liền cùng người kia quấn lấy hay không, cậu sẽ bị cuốn vào bên trong vòng xoáy chính trị không có cách nào bứt ra, hơn nữa cơ hội muốn lùi lại hôn ước cũng không có.Liền tại thời điểm Sở Du Nhiên do dự, đầu ngón tay mát lạnh, mặt nạ trên mặt của Wells trực tiếp rơi trên tay cậu, Sở Du Nhiên không khỏi bối rối, cậu xác định cậu không có đụng tới!
Nhìn trước mắt gương mặt tuấn tú toàn bộ thủ đô đế quốc không xa lạ gì, Sở Du Nhiên cảm thấy đầu của chính mình lại như bị Dillow dán một móng vuốt, tinh thần đặc biệt khuấy động —— quả nhiên, cậu đã đoán đúng...
Wells nhíu mày nở nụ cười, dung nhan tuấn mỹ qua lại khiến Sở Du Nhiên có chút hụt hơi, Sở Du Nhiên không phải nhan khống, lại thật sự bị khuôn mặt này của Wells câu dẫn không dời nổi mắt, trong ngày thường không quản ở nơi nào nhìn thấy Wells, đều là dáng dấp lạnh lùng nghiêm túc, bây giờ nở nụ cười như thế, Sở Du Nhiên cảm thấy chính mình tim gan run rẩy.
Wells híp híp mắt, âm thanh mang theo đầu độc, “Em lấy nó xuống, em phải phụ trách.”
“Em không!” Sở Du Nhiên đột nhiên tay run một cái, vội vàng đem mặt nạ đưa cho đối phương, cậu thật sự không biết làm sao rơi xuống!
Wells liền đem mặt nạ nhét vào trong lồng ngực của Sở Du Nhiên, nghiêm trang nói: “Em có thể cất giấu, đây là chứng kiến tình yêu của chúng ta.”
Sở Du Nhiên (°ー°〃) ái tình... Thời điểm nào có?
“Đến bây giờ mới đoán được, thầy nói em ngốc ta còn không tin, hiện tại ta tin.” Wells sờ sờ đầu Sở Du Nhiên, nói một câu lúc trước Sở Du Nhiên trêu chọc hắn nói, trêu chọc trở lại không hề có một chút do dự. Sau đó hắn thở dài, nghiêm túc áy náy nói: “Gạt em là ta không đúng, bất quá nếu như sớm biết ta là ai, em sẽ chạy trốn.”
Sở Du Nhiên: “... Em, em nghĩ lẳng lặng.”
Wells trực tiếp đem Sở Du Nhiên ôm, thả lại trên giường, một bên kéo lên rèm cửa sổ che khuất dương quang phía ngoài, một bên trầm giọng nói: “Em mệt mỏi thì ngủ một hồi, chuyện này không có đơn giản như vậy, giao cho ta là tốt rồi.”
Sở Du Nhiên: “...” Sự tình phát triển thật giống không đúng lắm, ôm tới ôm lui như thế sẽ tốt sao? Trái nghĩ phải nghĩ, cũng không nghĩ ra tiếp tục phát triển như vậy có biện pháp gì giải quyết, Sở Du Nhiên nghiêng thân thể nhắm hai mắt, nghĩ đi nghĩ lại dĩ nhiên thật sự ngủ...
Đặc biệt nhẫn nhục chịu đựng!
Một giấc ngủ hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt, mãi cho đến cảm giác một tiểu bàn tử lông mao ngăn chặn mặt của mình, Sở Du Nhiên cảm thấy đều sắp không thể hô hấp mới bị áp tỉnh. Mở mắt ra liền thấy đen thùi lùi không hề có một chút tia sáng. Đen a, đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón!
Sở Du Nhiên ôm lấy kẻ cầm đầu, đem mặt đen đẩy ra giải cứu mặt của mình, ngoài cửa sổ tia sáng đã tối lại, Dillow đã tan học.
Tiểu tử liếm liếm móng vuốt, thoạt nhìn tâm tình không tệ.
Sở Du Nhiên ngồi dậy, đem Dillow ôm vào trong lồng ngực, ảo não chính mình lại ngủ thiếp đi, chỉ có thể một bên xoa lông chữa trị chính mình một bên hỏi: “Dillow, ngày hôm nay ở trường học con làm cái gì?”
Dillow kiêu ngạo ngẩng đầu lên, lại như một con gà trống lớn đánh thắng trận, “Đánh nhau!”
Sở Du Nhiên tò mò hỏi bé, “Con và ai đánh nhau?”
“Không phải con tự mình, là con và sư tử ngu xuẩn, cùng chó ngu xuẩn, đồng thời đánh mèo con sát vách.” ╭( ̄▽ ̄)╮ ấu tể đệ nhất đế quốc cùng hai đại tướng ngu xuẩn dưới trướng, sức chiến đấu là tốt nhất!
Sở Du Nhiên thán phục, “Các con kéo bè kéo lũ đánh nhau!”
Dillow đắc ý quơ quơ đuôi, Dillow đại nhân dũng mãnh vô địch, chiến hai mươi con mèo nhãi con sát vách, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi!
Sở Du Nhiên nhìn bộ dáng này của bé, không nhịn được nhấn ngã xoa nhẹ.
Vì muốn biết rõ chuyện đã xảy ra, Sở Du Nhiên gửi tin nhắn cho Hal. Thầy giáo Hal ngậm lấy nước mắt đem chuyện đã xảy ra thuật lại một lần, Dillow vẫn luôn không vừa mắt lớp sư tử hổ báo, tại Sở Du Nhiên xin nghỉ ngày đó rốt cuộc tìm được cơ hội, cùng hai tiểu bại hoại không có chuyện gì móng vuốt lại nhột đi động thủ, cùng tiểu sư tử hổ báo đánh một trận, kiên quyết thi hành phương châm thầy bắt nạt thầy giáo tôi, tôi liền đánh học sinh của thầy. Dùng ba địch hai mươi, anh dũng quật cường! Khiến thầy Claude tức giận đến nện tường.
Sở Du Nhiên trực tiếp đem báo nhỏ chưa có hả hê đủ bị xách tới chân tường phạt đứng, đi đầu đánh nhau, nhất định phải tỉnh lại!
Dillow đứng ở chân tường hừ lạnh một tiếng, chiến đấu anh hùng biểu thị không phục!
Sở Du Nhiên nhất thời cũng hết cách rồi, tư tưởng công việc vẫn là giao cho Wells đi, có lúc kích thích so với phương pháp chữa bệnh tổng hợp của cậu càng hữu hiệu. Đúng, hôm nay bài tập ở nhà còn không có bố trí, hôm nay bài tập ở nhà chính là liếm lông, một bên để Wells liếm lông cho Dillow, một bên từ từ giáo dục nhãi con không nghe lời này.
Tiếp đến bài tập ở nhà Wells: ▼_▼ liếm lông...
Tác giả có lời muốn nói: ngồi đợi đại than quả bàng liếm lông cho tiểu than quả bàng, vì hai chú cháu sớm thắp nến ~~~~~
Không chịu trách nhiệm tiểu kịch trường:
Wells: “Tại sao sau khi vợ nhìn mặt của tôi trái lại muốn chạy? Kịch bản nói sẽ nhào lên ôm ôm hôn hôn đâu rồi?”
Mèo đen: “Bởi vì anh quá đen, sợ ấu tể chính mình cũng không thể chụp ra bức ảnh màu sắc rực rỡ ~~ cho nên cậu ta tự ý sửa lại kịch bản ~~ “
Sở Du Nhiên: “...”
—————— không thể chụp ra bức ảnh màu sắc rực rỡ Dillow lông đen chạy trốn mà qua ——————
Hết chương .