Trong lúc đó, ở một sân trường nào đó, có một cặp thầy trò kiêm vợ chồng nào đó vẫn thật vô tư:
- Triệu Vũ Hoàng Quân. Nó hét lên.
- Sao vậy vợ yêu? anh nhẹ nhàng bước đến và cười mê hồn.
- Pụp, sao anh cho em điểm . nó cầm quyển vở được chấm điểm to tướng vào bài tập đập thẳng lên mặt anh.
- Không làm bài, là đáng. Anh nhẹ nhàng cười gian tà.
- Hư không làm bài, ai chưa đến h đã lôi em lên giường, đến -h sang mới cho em ngủ, tinh thần không có em lấy cái gì làm bài. HẢ? nó bất mãn.
- Hì, đó là nghĩa vụ mà. Anh cười.
- Nghĩa vụ này, pụp, học không phải là nghĩa vụ hả? pụp pụp pụp…… nó cầm vở đánh tới tấp vào anh.
- Tha cho anh đi, ối, ám sát chồng à nhầm ám sát thầy giáo này, Á. Anh bị nó đuổi chạy té khói lên phòng hội đồng thở không ra hơi vậy mà người vợ kiêm học trò nào đó vẫn đủ hơi hét lớn: TỐI NAY VỀ ANH CHẾT VỚI EM, RA PHÒNG KHÁCH NGỦ. Nó hét và nhấn mạnh từ cuối làm mặt ông chồng kiêm thầy giáó nào đó đen xì như Bao Thanh Thiên: vợ, em giỏi lắm.
Thế đó, họ vẫn vô tư, cảm thấy thật hạnh phúc và đôi khi hờn giận, họ quá lơ là số phận, họ không hề biết định mệnh đưa họ đến bên nhau bất chợt cũng có thể bất chợt đưa họ chia xa.
- Hoài Phương, đừng giận anh nữa mà. Anh năn nỉ nó.
- em ghét anh. Nó hét lên, hai người anh và nó trong phòng cãi nhau inh ỏi làm mọi người lo lắng không thôi.
- em….. Tình vỡ tan vì á a ài á a ài á ai, anh mất đi bao nhiêu niềm hy vọng, những ngày qua em chẳng ra em là ài á a ài á a ài á ai….. ( Ai Ai Ai – La Thăng)
- alô, Kin à có gì không? anh nghe maý noí.
- anh, đi đến bar cũ đi, em có chuyện muốn nói. Kin nói giọng hơi buồn.
- ưkm, anh đến ngay. Nói rồi anh với cái áo khoác vào: anh đi gặp Kin, về mình nói chuyện nha, bye vợ. nói rồi anh bước đi để cho nó ở lại tức không thôi: anh về biết tay em.
Một người nào đó vừa thành công quay qua cô gái ngồi bên cạnh nhoẻn miệng cười mờ ám.
- Kin. Anh bước vào bar và gọi Kin.
- anh ba. Kin cười.
- có chuyện gì vậy? anh ngồi xuống hỏi.
- anh, cho ly rượu. Kin nói rồi quay qua anh nói tiếp: hôm nay giỗ mẹ em, uống vài ly nhé. Đáy mắt đượm buồn, Kin giơ ly rượu nói.
- ưkm. Nói rồi hết ly này đến ly khác họ uống đến khi say mèm:
- Kin à, anh thật sự quý em, em rất đẹp trai, dễ thương lại có đôi mắt giống anh, nghe anh nói này, dừng lại đi Kin à. Anh nhìn thẳng vào mắt Kin, mặc dù say nhưng rất thật làm Kin như tỉnh hẳn rượu nhưng rồi Kin cũng nhớ lại lời mẹ mình: nhất định không được mềm lòng. Kin tự nhủ thì thấy anh đã say đến bất tỉnh, anh gọi lên: Kỳ Mai. Sau đó mọi kế hoạch của họ đã diễn ra.
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy đầu óc quay cuồng, loạng choạng định đứng dậy thì Kin chạy đến đỡ, sau đó hai người cùng về nhà.
Chiều đó khi nó đi học về thì thấy một bao thư là gửi cho nó, nó mở ra xem là một xấp ảnh, nước mắt nó cứ thế rơi thật nhiều nhưng nó lại quyết định giấu đi và tỏ ra bình thường bước vào nhà chỉ khác là nó không nói gì cả, làm anh tưởng nó giận mình.
- Anh Shinni, mình gặp nhau đi. Kỳ Mai ở đầu giây bên kia nói.
- ở đâu? Anh nói rồi cô ả đọc địa chỉ, anh liền đến đó thì thấy Kin và ả Mai đang ở đó.
- Sao em ở đây? Anh hỏi Kin.
- Để anh xem cái này. Mai đưa tấm ảnh chụp anh và cô ả đang cùng nằm trên giường.
- Hai người muốn gì? Anh sững sờ nhìn ảnh.
- Bây giờ chị dâu chắc cũng biết rồi, anh muốn giải thích cho chị thì đồng ý giao tập đoàn Triệu Quân cho tôi cùng với chức vụ đại ca của Sudden Death, tôi sẽ giúp. Kin nói.
- Được. anh suy nghĩ một lúc rồi nói, sau một lúc gọi điện cho ai đó, sau khi sắp xếp thì nhìn Kin.
- Được rồi, mai em sẽ nói. Nói rồi Kin và ả Mai bước đi anh cũng về nhà, sang hôm sau họ vẫn đi học đi dạy bình thường nhưng nửa buổi thì nó bỏ học đi đâu mất, còn Ngọc Anh khi đang đi dạo qua một góc hẻm tối thì bỗng nghe thấy một chuyện động trời nên đã bám gót theo hai người đó.
- Gọi tôi ra đây làm gì? Nó bước đến một khu rừng rậm và nhìn thấy ả Mai đứng đó nên mới lên tiếng hỏi.
- Tôi đã là người của Shinni rồi, cô nên rời xa anh ấy đi. ả ta nói.
- Được, chỉ vậy thôi thì tôi đi. Nó nói rồi bước đi.
- Không có điều tốt đến vậy chứ. Nói rồi ả lấy ra cây sung chĩa về phía nó: bằng. tiếng nổ vang trời vang lên: NGỌC ANH. Nó hét lên.
- Đi đi, đi mau lên. Nói rồi cô đã ra đi mãi mãi, nuốt nước mắt nó chạy vội đi, nó báo cảnh sát và ngay sau đó ả Mai liền bị bắt.
Còn Kin thì muốn sử lý nốt Kenny cho nên đã gọi anh ra nói chuyện:
- Kenny, tôi muốn anh rời bang. Kin nói.
- Kenny, không được. Nhi ở bên cạnh nói.
- Cô câm miệng. nói rồi Kin cầm khẩu sung bắn Nhi, Kenny ôm lấy Nhi tránh nó và rồi hai người đều lăn xuống vực sâu.
Sau khi nghe tin mật báo, nó và anh gần như ngã quỵ ngay đêm hôm đó nó đã quyết định rời đi, nhìn anh nước mắt nó rơi nó ghi lại một bức thư rồi ra đi, rời khỏi nơi nó đã mất đi rất nhiều thứ.
Sớm dậy, anh đã nhận ra nó đã ra đi, anh mở bức thư ra đọc:
Hoàng Quân, trong vài ngày em đã mất đi quá nhiều thứ, mất đi Eun Joong, mất đi anh hai, mất đi cả trái tim mà anh nói là thuần khiết nhất cho nên hãy cho em thời gian, em sẽ trở về.
Anh khóc, anh nhớ nó, anh yêu nó nhiều lắm mà không kịp nói ra, từ ngày nó đi anh suy sụp hẳn còn Kin thì cứ tưởng mình là cao nhất là chủ tịch Triệu Quân, là đại ca Sudden Death cho nên cao ngạo, không coi ai ra gì còn ở một nơi nào đó có một cặp đôi sống thật hạnh phúc, anh trong một lần dạo chơi ở sườn núi đã vô tình gặp họ, đó chính là Kenny và Nhi, họ đã yêu nhau và sống chung với nhau sau khi thoát khỏi cái chết, anh cũng ở đó cùng họ luôn nhưng anh suy sụp hẳn đi, người gầy hẳn đi làm cho hai người kia cũng vô cùng sầu não.
Thoáng cái đã một năm trôi qua, nó bây giờ là tổng giám đốc của Q&P do nó tự tay dựng lên Q&P là chữ đầu của hai từ nào đó.
Nó hôm nay trở về VN để giải quyết hết mọi việc:
- Kin, cậu nên thay đổi đi. Nó nhìn Kin nói.
- Thay gì chứ, hư. Kin khinh khỉnh.
- Cậu là người đứng sau Kỳ Mai. Nó nói giọng lạnh tanh.
- Đúng, thì sao? Kin nói.
- Cậu sẽ bị trừng trị. Nó nói rồi bước đi, nó lôi trong túi ra một cái máy, mở ra nó đã hoàn toàn phát lại cuộc nói chuyện vừa rồi, lái xe thẳng đến sở cảnh sát sau đó nó đến Sudden Death:
- Thủ Lĩnh. Đồng loạt bon họ cúi chào nữ thủ lĩnh sau rèm che, đúng lúc Kin đến: thủ lĩnh là sao? Hắn ta thắc mắc.
- Là thủ lĩnh tối cao của Sudden Death. Một tên lên tiếng.
- Không phải là ta là cao nhất sao? Kin nói.
- Ngươi quá mơ tưởng rồi. Kenny từ đâu xuất hiện nói, đi bên cạnh là Nhi.
- Anh hai, Eun Joong. Nó chạy ra ôm hai người khóc nức nở, Kin lúc đó giật mình khi nhìn thấy nó, sau khi nghe hai người kể đầu đuôi cho nó, ánh mắt lạnh lùng quay qua Kin: Danny, Suly bắt hắn lại. nó lạnh lùng ra lệnh, và rồi kèn cảnh sát kêu inh ỏi, Kin bị bắt đi và nó cũng cười mãn nguyện.
- đúng rồi, Hoàng Quân…. Nó nói đến đây thì Nhi nói chen vào: đi theo tụi t. nói rồi bọn họ bước đi, trên đường đi nghe hai người họ kể về chuyện của cả ba, nó khóc rất nhiều, nó đã nợ Hoàng Quân quá nhiều.
- Hoàng Quân. Nó hét lên khi nhìn thấy anh.
- Phương. Anh xúc động, hai người chạy lại ôm lấy nhau khóc nức nở.
- Xin lỗi ông xã, em hại anh rồi. nó khóc nức nở.
- Không sao đâu, phương à, anh nhớ em, anh yêu em nhiều lắm. anh xúc động ôm nó, nói hết bao tâm tư bằng chữ ngắn gọn, họ ôm nhau hạnh phúc, ở ngay cạnh đó, Kenny và Nhi cũng ôm nhau hạnh phúc.
Kỳ Mai và Kin đã bị trừng trị một người chết, một người tù năm, và anh và nó cũng được ở bên nhau còn cả Nhi và Kenny nữa.