Chương : Có một điều chắc chắn
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Người ở dưới quê thường có thói quen đi ngủ sớm và thức sớm. Ngày mới của họ bắt đầu ngay khi mặt trời còn chưa ló dạng. Hoài Trông tuy không sống thường xuyên ở quê nhưng việc thức sớm với cậu là một điều bình thường. Cậu đang hăng say và tràn đầy năng lượng làm mấy động tác thể dục ở trong sân nhà, còn những người bạn của cậu thì đang ngồi thành một hàng ngang ở bậc thềm trước nhà vật vã với cơn buồn ngủ.
Hoài Trông lắc lắc đầu, vừa chạy bộ vừa bô bô cái miệng: “Ôi, mấy người còn thua cả chú chó nhỏ nhà ngoại tớ nữa á. Ban đêm nó đâu có ngủ thẳng giấc đâu, lâu lâu phải thức để canh nhà cửa, vậy mà sáng nay nó vẫn tỉnh táo chơi đùa kia kìa.” Cậu nhìn chú chó đang phấn khích nhảy nhót theo từng động tác của mình, sau đó nói tiếp: “Chắc là lại thức đêm bấm điện thoại chứ gì. Haizz, đúng là giới trẻ giờ đúng là người đời mà. Ban đêm để ngủ thì không ngủ, đi bấm điện thoại. Ban ngày để vui chơi học tập thì lại đi ngủ. Muốn chống đối lại qui luật tự nhiên hay gì?”
“Mới sáng sớm đã nghe ông cụ non giảng dạy đạo lí nhức cả tai.” Phương Nam đột ngột đi tới, vừa nói vừa đưa tay che miệng ngáp. Sự xuất hiện của anh làm mấy người tỉnh ngủ hẳn, ai nấy cũng đều bày tỏ sự đồng ý với thầy ấy. Hoài Trông đúng là không cam tâm: “Mọi người sao vậy? Mình đây nói có gì không đúng à?!”
Mọi người trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Hoài Trông, đi vào trong nhà phụ giúp ngoại cậu đang chuẩn bị bữa ăn sáng. Với họ điều đó còn có ý nghĩa hơn là ngồi ở đây nghe Hoài Trông loi nhoi. Chỉ còn lại duy nhất Phương Nam là ngồi nhìn Hoài Trông tập thể dục: “Em tập thể dục dưỡng sinh à?” Trong đầu anh lúc này nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua giữa hai người, liền không khỏi tưởng tượng ra Hoài Trông đang khỏa thân tập thể dục ở phía trước.
“Mới sáng sớm đã cà khịa em rồi à? Em thích tập thể dục dưỡng sinh đó, anh có ý kiến gì hả?”
Phương Nam cũng không có ý kiến, ngồi kiểm tra tin nhắn điện thoại. Bao lâu không rõ, nhưng khi anh nghe Hoài Trông đang trầm trồ điều gì đó thì trời đã bắt đầu sáng hơn rất nhiều. Anh nhìn theo hướng Hoài Trông đang nhìn, thấy được một phần đỏ chói đang lộ diện ở đằng xa. Bình minh ló dạng.
Sáng nay họ lại được thưởng thức các món ăn đặc trưng của miền quê. Hoài Trông có sợ mọi người không ăn được nên cũng đã dặn ngoại chuẩn bị thêm các món theo khẩu vị của người thành phố. Kết quả, người phải tiêu thụ hết thức ăn chuẩn bị thêm là cậu. Đơn giản, vì những người còn lại tranh nhau từng chút một phần cơm dân dã nhưng mới mẻ đậm chất miền quê.
Sau bữa ăn, mọi người chuẩn bị dụng cụ để vào trong ruộng đi bắt chuột cùng với các cậu của Hoài Trông. Ai ai cũng hào hứng và mong chờ trải nghiệm này. Hoài Trông chỉ tiếc là Phương Nam bận việc đột xuất nên phải ở nhà giải quyết, nhưng nghĩ kĩ lại cậu cũng thấy vậy cũng tốt. Ra ngoài ruộng vừa nắng, vừa dơ, quả nhiên ở nhà vẫn là tốt cho anh ấy.
Trong đám người bọn họ, háo hức nhất là Đức Hải. Cậu khoe với các cậu của Hoài Trông mình chơi thể thao giỏi như thế nào, hôm nay cậu nhất định sẽ chinh phục môn thể thao bắt chuột này. Điều này nhận được sự ủng hộ của Bé Thơ và Quỳnh Hoa. Còn Phước Đức thì đã chuẩn bị sẵn dụng cụ quay phim. Anh sẽ quay một vlog để đăng lên youtube. Riêng Hoài Trông, không có mục đích gì cụ thể cả.
Mọi người bắt đầu lên đường. Bọn họ đi tới đâu là thu hút sự chú ý của hàng xóm tới đó, bởi vì họ nói quá nhiều. Đi được nửa đường, Hoài Trông phát hiện ra mình không mang theo điện thoại. Vì cậu cũng muốn tự mình lưu lại những khoảnh khắc, và hơn hết là muốn liêc lạc hoặc trò chuyện với Phương Nam trong suốt quá trình đi bắt chuột, có lẽ là cả ngày trời, nên cậu bảo mọi người đi trước, và quay trở về nhà lấy điện thoại.
“Sao, chưa gì đã nhớ anh rồi à?” Phương Nam đang ngồi ở phòng khách trước laptop giải quyết công việc.
Hoài Trông đi tới, xoa xoa tai của Phương Nam, cười: “Ai thèm nhớ. Em để quên điện thoại nên về lấy thôi. Anh đừng bận tâm, cứ làm việc của mình đi. Em lấy rồi em đi liền á mà.”
Cậu vừa quay đi thì liền bị Phương Nam kéo lại. Hoài Trông gọn gàng ngồi trong lòng Phương Nam. Anh nói: “Đừng bận tâm? Không được. Đi liền? Không được.” Không chần chừ, anh đưa môi hôn Hoài Trông.
Trước hành động đột ngột này Hoài Trông mặc dù có thích lắm nhưng cậu còn đủ lí trí để dừng lại: “Này nha, anh đừng có mà manh động đó.”
Phương Nam bĩu môi, nhưng một đứa trẻ không chịu đựng được khi mẹ không mua đồ chơi cho: “Haizz, phải manh động, anh phải manh động, không chịu đựng được. Từ tối qua tới giờ trong đầu anh cứ nghĩ đến chuyện tối qua mình làm.”
Hoài Trông đỏ mặt lên: “Nghĩ tới mà em thấy mình không đứng đắn chút nào.”
“Có gì đâu chứ.”
“Sao không?! Em là người theo kiểu truyền thống trong vấn đề này đó. Haizz, vậy mà trong một phút nông nổi, em đã ăn cơm trước kẻng.”
“Vậy chứng tỏ là anh quá hấp dẫn rồi.”
Hoài Trông đánh vào anh một cái: “Đời con trai của em đã bị anh cướp mất. Anh phải chịu trách nhiệm suốt đời.”
Mặt Phương Nam bỗng trở nên tà ác. Hoài Trông vừa nhìn liền hiểu được đối phương muốn gì liền dập tắt đi ý định đó: “Thôi nha, em đây dễ thương chứ không dễ dãi. Hơn nữa phải sinh hoạt điều độ, đêm qua mới làm mà.”
Mặt Phương Nam bỗng trở nên yểu xìu, giọng nói cũng yểu xìu: “Vậy thì thôi.”
“Thôi nào, ngoan nhé, thưởng cho nụ hôn nè.”
“Hoài Trông, cậu có thấy...” Tiếng Đức Hải vừa vang lên liền lụi tắt đi. Cậu đứng hình đứng ở trước cửa nhà nhìn cảnh Hoài Trông vừa mới ôm hôn thầy Phương Nam. Hoài Trông và Phương Nam cũng đứng hình.
Một vài phút sau, Đức Hải đưa mắt nhìn sang trái, rồi sang phải, khuôn mặt chuyển sang nét ngây thơ nói: “Ủa, Hoài Trông không có nhà hả? Kì vậy ta.” Rồi cậu quay lưng lại bước đi. Nhưng được vài bước thì đã bị giữ lại.
...
Ngồi ở phòng khách, Đức Hải có chút sợ hãi trước hai ánh nhìn chầm chầm vào phía mình. Tay chân cậu có hơi run rẫy, khiến giọng nói cũng lắp bắp theo: “Không thấy gì hết, không thấy gì hết, đừng giết người diệt khẩu mà.”
Hoài Trông mặt không cảm xúc, đi tới gần Đức Hải. Hoài Trông càng tiến tới, Đức Hải càng lùi ra sau: “Này, người sợ đáng lẽ ra phải là hai người, sao tớ phải sợ chứ!” Đức Hải la hét lên.
Hai cánh tay của Hoài Trông đặt lên vai của Đức Hải, khiến cậu ngay lập tức im miệng vì quá sợ hãi. Mặt đối mặt, nhìn nhau một lúc lâu Hoài Trông mới hỏi: “Cậu sẽ kì thị tớ hả?”
Trên mặt Hoài Trông dần dần có cảm xúc lại, nhưng thật không may đó là cảm xúc lo lắng và tràn đầy bất an. Nhưng cái lắc đầu đầy chắc nịch của Đức Hải đã thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt của Hoài Trông. Cậu mỉm cười, buông người ra: “Vậy thì được rồi.”
Rồi sau đó Hoài Trông nghiêm túc thừa nhận mình và Phương Nam đang quen nhau, không hơn không thiếu gì, dù Đức Hải có vặn hỏi thêm nhưng cậu điều bảo đó là chuyện riêng tư cậu chưa muốn ai khác biết.
Đức Hải khi thì chắp tay sau đít, khi thì xoa xoa cằm, đi qua đi lại trước mặt Phương Nam và Hoài Trông: “Vậy là bạn thân của tớ có người yêu mà tớ chẳng hề hay biết. Hai người hay thật đó, sau có thể giấu được mọi người hay thế chứ?!”
Có một nỗi buồn giống như thất tình, đó là khi bạn thân có người yêu.
Điều này quả thật là một cú sốc với Đức Hải. Cậu trở nên trẻ con đến lạ: “Không được, em không chấp nhận việc thầy cướp đi Hoài Trông của em đâu. Hay là như vậy, hai tư sáu Trông làm người yêu của thầy, còn ba năm bảy chủ nhật Trông làm người bạn thân full-time của em.”
Hoài Trông không khỏi bật cười. Tại sao những người con trai mà cậu quen biết nhìn ngầu như thế lại có những khoảnh khắc giống trẻ con thế này chứ.
...
Buổi chiều, bọn họ cùng nhau ra ngoài ruộng thả diều. Hoài Trông cố tình chọn thời điểm về quê ngay mùa thu hoạch lúa để có thể thả diều, một trong những việc cậu thích làm nhất khi về quê. Cậu cùng Bé Thơ, Đức Hải và Quỳnh Hoa mỗi người một con diều, thả lên tận trời xanh, ước mình như con diều ấy có thể bay lượn trên đó. Những khoảnh khắc này đã được Phước Đức ghi lại.
Thỉnh thoảng cậu sẽ quay lại nhìn Phương Nam đang ngồi trên bờ đê đằng xa kia, rồi vẫy vẫy tay. Phương Nam phải dùng điện thoại, mở camera để zoom lên mới thấy được sự vui vẻ tận cùng của Hoài Trông, điều mà anh luôn thích ngắm nhìn nhất.
Rồi trên màn hình điện thoại, cậu nhóc đó đang chạy thật nhanh. Anh bỏ điện thoại xuống, mỉm cười theo dõi Hoài Trông đang từng lúc tiến lại gần mình.
“Sao, mệt rồi hả?” Anh đưa tay lấy miếng rơm không biết từ đâu dính trên tóc Hoài Trông xuống.
Hoài Trông ngồi xuống cạnh Phương Nam: “Chưa, em chưa mệt đâu, nhưng muốn lại ngồi gần anh thôi à.”
Các vạt nắng cũng dần dần bớt gay gắt lại, không gian dần dần được màn đêm tô điểm nên có phần tối hơn một chút ít. Ở phía cuối đường chân mây, mặt trời giống như một cục lửa hồng to, nổi bật trên nền trời. Hoài Trông oa lên một tiếng đầy ngưỡng mộ, hỏi: “Bình minh và hoàng hôn, anh thích cái nào hơn?”
“Vậy em thích cái nào hơn?”
Ánh mắt Hoài Trông sáng lấp lánh nhìn đăm đăm ánh mặt trời cuối ngày, miệng bất giác mỉm cười: “Em thì là hoàng hôn. Nó rất đẹp, nhưng anh có thấy nó xa vời và bí ẩn không? Em thấy nó cũng giống như con người em vậy, trong em có một phần gì đó em không chạm tới được, rất bí ẩn. Nhưng em tin nó cũng sẽ đẹp như hoàng hôn vậy.” Cậu dừng lại một tí, rồi nói: “Anh có thể không tin nhưng em từng giống như một con rùa con nhút nhát, luôn trốn trong cái mai rùa của mình vậy. Nên em rất thích cái cặp hình con rùa của mình. Nhưng từ khi có Bé Thơ và Đức Hải, họ đã giúp em thoát ra khỏi cái vỏ bọc của mình. Hai người họ cũng có câu chuyện riêng của mình. Bé Thơ thì thiếu ba từ nhỏ, mẹ phải đi làm ăn xa, phải sống với bà từ nhỏ. Nhà cô ấy khá là khó khăn về kinh tế đó, em đi xe đạp chung với cô ấy cũng là đều có lí do cả. Còn Đức Hải thì luôn bị bạn bè, thầy cô và gia đình than phiền về vấn đề học dở. Haha. Anh thấy đó, tụi em đến với nhau từ những mảnh vỡ, sau đó hoàn thiện lẫn nhau. Thật hạnh phúc khi có bọn họ.”
Phương Nam nhìn Hoài Trông đang suy tư, làm cho không khí cũng trầm lắng xuống. Anh cũng định tâm sự với Hoài Trông thật nhiều điều, về lí do tại sao anh lại tiếp cận với cậu và nhanh chóng yêu thương cậu chân thành đến thế. Nhưng đến giờ phút này, anh cảm thấy không nói ra vẫn hơn. Có những chuyện tốt nhất nên dừng lại ở bí mật.
Liệu rằng Hoài Trông có phải là cậu nhóc con anh từng cảm mến thời ấu thơ hay không đã không còn quan trọng nữa. Một định mệnh mới đã bắt đầu rồi. Lần này, anh sẽ không để nó thoát khỏi bàn tay một cách dễ dàng nữa.
Phương Nam dịu dàng nắm lấy bàn tay của Hoài Trông, tự hứa sẽ là người mang cậu ấy thoát ra khỏi bóng hoàng hôn u buồn đó.
Hoài Trông cảm nhận sự tồn tại của người bên cạnh mình. Có lúc cậu không dám tin rằng cái người không những đẹp trai mà còn tài giỏi đang ở bên cạnh mình lại là người yêu của mình. Điều đó thật giống như tin vào phép màu giữa thế kỉ vậy.
Cậu cảm thấy tình yêu của hai người thật bền chắc. Một mai, khi cậu công khai, sẽ có bao nhiêu người nữa, ngoài Đức Hải, ủng hộ? Cậu không chắc. Điều cậu chắc chắn duy nhất lúc này đó chính là cậu sẽ đấu tranh tới cùng, vì tình yêu của cậu.
“Ngồi cùng anh nơi đây thật quá êm đềm
Kề vai anh trong khi ngoài kia là gió
Chờ trăng lên mình hát gọi tên nhau thầm thì
La la la... Hạnh phúc sớm mai
Ngày hôm qua em như cô bé u buồn
Rồi anh đến tựa như bình minh vừa sáng
Bầu trời trong lành hơn tia nắng cuối ngày
Cùng bầy chim hòa chung câu hát yêu nhau
Là la là la lá Em yêu anh nhiều hơn
Là la là la lá Lòng em cứ hát vang
Và những lúc đêm mưa buồn không gọi tên
Và những lúc đêm không còn cô đơn quanh mình
Hát vang hát vang rằng em yêu anh
Hát vang hát vang rằng em yêu anh
Hát vang hát vang rằng em yêu anh
La la la...”
(Hát vang rằng em yêu anh - Thủy Tiên)