Chương : Kẻ say yêu
|by Liêu Phong: someone yours till eternity
Mặc dù Phương Nam đã kịp thời đính chính nhưng lời giải thích vẫn chưa được chi tiết lắm để lại cho Hoài Trông muôn vàn thắc mắc ở trong đầu. Cậu cố gắng trấn an bản thân nhưng xem ra càng cố gắng quên đi thì nó càng trở nên hiện hữu một cách rõ ràng. Cậu quyết định không né tránh nó nữa, mà trực tiếp đối mặt với nó.
Thế rồi cậu nhắn tin Facebook Thảo Nhi. Cô ấy được chọn bởi vì mối quan hệ giữa hai người không quá xa lạ để cậu ngại ngùng, cũng không quá thân thiết để cậu thấy khó xử khi phải đi sâu vào vấn đề.
[Hoài Trông: Nếu một ngày cậu phát hiện có một người khác xuất hiện mập mờ bên cạnh người yêu của mình cậu sẽ làm gì?
Thảo Nhi: Khó thế. Vì tớ chưa bao giờ rơi vào tình huống đó. Nhưng mà, chắc là sẽ tớ sẽ hỏi cho rõ ràng. Nếu hai người đó có gì đó thực sự thì tớ sẽ dừng lại.
Hoài Trông: Vậy nếu như người yêu của cậu đã xác nhận là không có gì thì sao?
Thảo Nhi: Đương nhiên là không có gì nữa rồi.
Hoài Trông: Cậu không nghĩ người đó nói dối chỉ để trấn an cậu thôi?
Thảo Nhi: hmmh, nếu như đã yêu thì phải tin tưởng tuyệt đối chứ. Nếu người đó thấy cậu nghi ngờ thì chắc cũng sẽ khó chịu lắm đó.]
Hoài Trông còn nói rất nhiều chuyện khác nữa, cũng được nghe rất nhiều đạo lý tình yêu từ Thảo Nhi khiến cậu suy ngẫm rất nhiều. Cậu có hơi cảm thấy bất ngờ, bởi vì Thảo Nhi chưa từng yêu, như cô ấy nói, thế mà lại có thể nói ra những điều đó hợp lí như thế về tình yêu. Có điều, Hoài Trông cảm thấy bởi vì cô ấy chưa thực sự trải nghiệm yêu đương nên chưa biết được trái tim và lí trí của những người khi yêu phức tạp và khó đến thế nào.
Cậu nhắn tin và rơi vào trong một vũ trụ suy nghĩ vô tận, đến độ ngủ quên lúc nào cũng chẳng hay. Đến khi giật mình tỉnh dậy thì đã là nửa khuya. Cậu nhìn thấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Phương Nam, liền cảm thấy tức bản thân mình. Vậy mà lại bỏ lỡ. Vốn dĩ cậu còn định sẽ làm cho ra lẽ chuyện sáng nay, bởi vì cậu không muốn bản thân sống trong suy nghĩ và ngờ vực lâu thêm nữa, nó rất khó chịu.
Thế nhưng đêm đã khuya rồi, còn có thể làm gì được nữa chứ? Cậu đành nhắn tin trả lời câu hỏi của Phương Nam trong tin nhắn rồi chúc ngủ ngon. Cậu định đi xuống nhà lấy chút nước uống thì điện thoại reo lên. Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu, Phương Nam vậy mà lại gọi lại cho cậu giờ này. Cậu vội vã nghe máy, rồi kinh ngạc, quăng điện thoại xuống dưới giường, bắt lấy chùm chìa khóa nhà rồi thật nhanh chạy đi xuống dưới nhà.
Nương theo ánh đèn đường, đứng ở bên trong sân nhà, thông qua cánh cổng, Hoài Trông nhìn thấy một người ngồi trên xe nhìn cậu mà mỉm cười. Cậu cảm thấy nếu đem nụ cười hình bán nguyệt ấy treo lên bầu trời chắc chắn sẽ lấn át đi vẻ đẹp của mặt trăng và hết thẩy các vì sao cộng lại.
Hoài Trông nói với giọng điệu đầy lo lắng pha lẫn một chút trách cứ: “Sao anh lại đứng ở đây giờ này chứ?”
Phương Nam bước xuống xe, đi tới gần Hoài Trông. Hai người cách nhau một cánh cổng. Phương Nam đặt hai tay lên cánh cổng, nhìn Hoài Trông thông qua khoảng trống giữa các thanh dọc: “Chẳng phải là vì em không nghe máy hay nhắn tin với anh trong buổi tối ngày hôm nay sao?”
“Em xin lỗi. Là do em ngủ quên thôi...” Cậu thấy rất áy náy, nhưng cậu muốn xoa dịu bầu không khí hiện tại: “Nhưng mà em rất hạnh phúc khi thấy anh đi tìm em chỉ vì sự mất tích đột ngột và ngắn ngủi này của em đó. Tặng cho anh điểm.”
“Em ngủ quên? Thật chứ?” Phương Nam muốn xác minh.
Hoài Trông dùng lực gật đầu. Phương Nam nói tiếp: “Nhưng em... không định mở cổng để anh vào nhà, hoặc là em ra đây với anh sao?”
Lúc này Hoài Trông mới nhớ ra. Chỉ là vì khi nãy cậu nhìn thấy Phương Nam đứng một mình một xe ở phía trước nguy hiểm quá mà đầu óc loạn cả lên. Cậu nhẹ nhàng mở cổng ra, cố gắng không làm nó tạo ra tiếng động, vừa la Phương Nam: “Anh đó, đêm đã rất khuya, đường xá vắng vẻ lại đến đây. Có chuyện gì thì để ngày mai giải quyết. Nếu anh làm vậy mà có chuyện gì không may xảy ra thì sao chứ? Làm gì cũng phải nghĩ cho bản thân mình trước đi. Không thì cũng phải suy nghĩ cho người khác chứ. Anh sống cho anh không được thì phải sống cho người khác chứ. Anh có chuyện gì thì họ sao sống nổi đây?”
“Người khác đó bao gồm cả em?”
“Thì đương nhiên rồi.” Hoài Trông cũng không chối bỏ. Lúc này, cậu đã mở cổng xong và bước ra ngoài đứng đối diện với Phương Nam.
Phương Nam lại cười: “Thì ra là em chọn bước ra gặp anh.”
“Anh đã chủ động đến đây tìm em, vậy thì để em tiến ra gặp anh, để anh biết rằng không chỉ có anh mới biết chạy đến người mình yêu đâu.”
Một câu nói đổi lấy một cái ôm đầy mãnh liệt. Phương Nam có hơi mạnh tay kéo lấy Hoài Trông về phía mình, rồi siết chặt, hai mắt nhắm lại để tận hưởng cảm giác. Anh xoa xoa đầu của Hoài Trông nói: “Thật tuyệt.”
“Hôm nay anh xỉn?”
“Khi nãy uống một chút.”
“Vậy thì người em đang gặp là bản sao say xỉn của anh, chứ không phải bản chính.”
“Ý em là sao?”
“Là bản chính chắc chắn sẽ không liều lĩnh đến đây vào giờ này đâu.”
Cái xoa chuyển thành một cái cốc: “Em sai rồi. Anh dù trong trạng thái nào cũng sẽ đều đến tìm em như thế này, nếu có chuyện gì đó khiến anh lo lắng.”
“Vậy anh lo lắng chuyện gì chứ?”
“Còn gì nữa. Chuyện hồi sáng chứ gì. Anh còn tưởng em nghĩ lung tung rồi giận anh này kia.”
“Xí, ai thèm giận anh chứ. Anh mà làm sai chuyện gì đó sau lưng em thì em sẽ bỏ anh một cái một luôn, không thương tiếc.”
“Em thật là vô tình.” Phương Nam siết chặt vòng tay khiến Hoài Trông ăn đau và khó thở, như một cách trả thù.
“Vậy giờ là cơ hội để anh giải thích, chứng minh hoặc là tự thú và xin lỗi em đó.”
Khi Phương Nam định nói thì Hoài Trông cản lại, cậu giơ một ngón tay ra trước mặt Phương Nam, hỏi: “Đây là số mấy?”
“Số một. Em định làm gì?”
“Kiểm tra năng lực nhận thức và hành vi của anh chút thôi. Người say xỉn thì thường không tin cậy được. nhân bằng bao nhiêu?”
“. Này nhé, anh có uống chút rượu nhưng không phải say xỉn nhé.”
“Vậy cho anh một bài tập Hóa anh có làm được không?”
“Em muốn bị ăn đánh?”
Thế là trước khi Phương Nam giải thích rõ mối quan hệ giữa anh và cô giáo Thúy Liễu thì bọn họ còn phải nói mấy cái nhảm nhỉ dạo đầu như thế đó.
Trước khi nghe giải thích thì Hoài Trông như là bầu trời đêm vậy, tối thui, nhưng khi sau khi nghe xong rồi thì giống như bình minh rạng sáng vậy. Cậu như nhẹ nhõm và thông suốt hẳn ra. Lúc này nụ cười hoàn toàn được điều khiển bởi sự vui sướng: “Thì ra là như vậy. Giờ thì em đã hiểu.”
“Vậy là em đã từng nghi ngờ anh?”
Hoài Trông găng họng lên chối: “Không có.”
“Vậy là em không ghen?”
“Đương nhiên cũng không.”
“Vậy là em không yêu anh?”
Hoài Trông bị hỏi ép như vậy liền bối rối. Rõ ràng là từ đầu cậu đã nói dối, thế nên càng nói càng lộ ra sở hở. Cậu đành thừa nhận: “Đúng là ban đầu em có nghĩ nhiều về vấn đề này, cũng có...” Cậu ngập ngừng.
“Có sao?”
“Thôi em chẳng nói đâu. Ngại lắm.”
“Nói nhanh.”
“Thì là ghen chứ sao. Bắt em phải nói quỵt tẹt ra vậy hả? Phải tự hiểu đi chứ.”
Phương Nam cười, khẽ hôn lên má Hoài Trông một cái. Hơi thở của anh ấy vốn dĩ đã quyến rũ, nay cộng thêm hơi rượu làm chất xúc tác, khiến cậu càng bị cuốn vào nhiều hơn.
“Em ghen gì chứ?”
Hoài Trông long lanh mắt nhìn Phương Nam: “Ngực cô ấy to, anh chẳng thích hả? Em thì không có ngực to như cô ấy to đâu nha.”
“Nhưng em có cái khác to mà cô ấy chắc chắn không có. Anh thích cái của em hơn.” Ngữ điệu nhanh chậm, lớn nhỏ linh hoạt như đang mê hoặc người khác.
Hoài Trông chau mày, im lặng một giây rồi đột ngột đánh Phương Nam tới tấp: “Anh đúng là say rồi, nên mới nói mấy thứ tào lao như vậy.”
Ánh đèn đường đêm nay soi bóng hai người giằng co trên đường, một người đánh tới tấp, một người vừa chịu đựng vừa cười vừa cầu xin tha thứ.