Chương : Xin lỗi
|bởi Liêu Phong: someone yours till eternity
Phương Nam đứng yên một chỗ, mặc cho Hoài Trông đang như một con mèo đói mà điên loạn cào cấu.
Còn về phía Hoài Trông, cậu cũng đang muốn dùng hết công lực để đánh Phương Nam, nhưng rõ ràng là cậu không nỡ.
Anh dùng một tay nắm lấy cánh tay đang chuẩn bị đánh về phía mình của Hoài Trông, nhìn thẳng cậu: “Nếu như đây là cách em muốn công khai chuyện tình cảm của mình với cả thế giới thì anh không cản.”
Lúc này, Hoài Trông mới nhìn sang xung quanh. Có rất nhiều người, già trẻ đều có, dù mang theo rất nhiều biểu cảm khác nhau, tất cả đều tựa như đang không biết vấn đề là gì và hóng diễn biến tiếp theo của câu chuyện. Hoài Trông đương nhiên là không muốn công khai tình cảm theo kiểu này rồi, nên thật nhanh thu hồi tay lại, cố tình nói thật to và rõ ràng để tất cả mọi người nghe thấy: “Ba ơi, ba cho con tiền đi chơi đi mà.” Cậu ôm lấy một cánh tay của Phương Nam, lay thật mạnh.
Nước đi này hoàn toàn bất ngờ với Phương Nam. Anh nhăn mày, giọng nói nghiêm nghị: “Con còn không nghe lời ba nữa thì bị phạt đuổi ra khỏi nhà một tuần.” Nói xong, anh không chờ đợi đi về phía trước.
Hoài Trông cũng bám theo, bên miệng không ngừng nói hai chữ “Đi mà”.
Cứ như thế, cả hai cùng nhau dần dần biến mất khỏi tầm mắt của đám đông, để lại một cú sốc, một dấu hỏi lớn và một lời cảm thán trong đầu bọn họ. Giới trẻ bây giờ đúng là sống quá dễ dãi, nhìn còn trẻ như thế đã có con trai to chừng đó, nói không chừng là tuổi trẻ ăn chơi sa đọa, không cẩn thận nên có con ngoài ý muốn.
Cứ im lặng đi theo sau Phương Nam, Hoài Trông cũng không biết anh ấy đang đi đâu. Cậu một chút thì nhìn bóng lưng của Phương Nam, một chút thì nhìn sang hai bên dọc đường đi. Mọi người đều vui vẻ chơi đùa với người thân của mình. Cậu cảm thấy có lẽ bản thân chính là người buồn duy nhất trong cái công viên này bây giờ. Mải mê, ngắm nhìn, mải mê suy nghĩ, đến khi cậu để ý thì đã phát hiện để mất dấu Phương Nam. Cậu như một cây compa, xoay độ, tìm Phương Nam giữa biển người. Một vòng rồi hai vòng, đến vòng thứ ba cũng không thấy đâu, cậu thở dài, ủ rũ, đi lại vỉa hè dọc đường đi ngồi, chậc miệng: “Cái người này đúng là đáng ghét!! Không chờ mình nữa.” Cậu thể hiện sự bực dọc bằng cách dẫm chiếc lá khô bên dưới mũi giày.
“Bên này, đồ ngốc.”
Tai của Hoài Trông vẳng lên, nhanh chóng quay mặt nhìn về phía giọng nói truyền tới. Trong nháy mắt, thế giới của cậu bừng sáng trở lại. Cậu thật nhanh chạy về phía Phương Nam đang ngồi. Anh ấy ngồi trên chiếc xích đu, vừa vặn bên cạnh còn một cái cái xích đu trống, thế là cậu đi đến ngồi xuống.
Cậu dùng chân đẩy cơ thể lùi về phía sau, sau đó co chân lên, vịn chặt dây xích đu, để nó tùy hứng đưa cậu lên, rồi lại xuống trong không gian. Nhưng được mấy vòng thì cậu phải dừng lại, vì việc chơi xích đu khiến cậu nhớ đến những giấc mơ không rõ ràng mà cậu bị ám ảnh suốt thời gian qua.
“Sao thế?” Phương Nam ở bên cạnh, từ nãy giờ cũng không có đẩy xích đu.
“Chỉ là hơi nhức đầu một xíu.”
“Trán bị sao thế?”
Thì ra là anh ấy có để ý đến. Hoài Trông liền cảm thấy một tí ấm áp ở trong lòng: “Bị té u đầu thôi.”
“Chứ không phải vì lo chuyện bao đồng nên mới bị đánh như lần trước?”
Bị nhắc lại kí ức đau thương đó, Hoài Trông chỉ thấy mắc cười: “Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa.” Rồi cậu tự hỏi, nếu như lần này cũng giống như lần đó, vậy thì anh ấy cũng sẽ tính sổ cái người đã gây ra vết thương cho mình sao?
Phương Nam không nói gì nữa. Hoài Trông nhìn lên bầu trời ở trên cao, đã không còn thấy được những vì sao một cách rõ ràng nữa do ảnh hưởng của sự phát triển thành phố. Cậu hít thở bầu không khí mát lạnh của đêm, sau đó mới đủ dũng khí nói: “Em xin lỗi.”
“Vì?”
“Vì đã nghi ngờ anh.”
“Ừm.”
“Chỉ ừm thôi sao?”
“Ừm.”
Hoài Trông lại muốn kêu la: “Ít nhất cũng phải nói cái gì đó đi chứ.”
“Làm ba thì không để bụng chuyện sai của con cái.”
Hoài Trông mỉm cười: “Khi nãy gọi ba xưng con chắc mọi người hoảng hồn lắm. Làm gì có người ba nào mà trẻ còn con thì lại lớn và đẹp trai, dễ thương thế này chứ.”
“Ừm.”
“Ừm cái gì mà ừm. Này, có thể bớt lạnh lùng, bớt xa cách hơn được không vậy? Cái...”
Còn chưa nói hết thì cậu phải dừng lại để quay lại đằng sau xem cái gì đang chạm vào người mình. Vừa quay lại cậu đã thấy một cậu bé nhìn cậu bằng ánh mắt sắc lạnh. Cậu không thể nào cưỡng lại trước gương mặt bầu bĩnh cùng cặp mắt to như hột nhãn của cậu bé này, đưa tay ra nhéo má nó một cái, giọng điệu ngọt ngào: “Chào cậu bé nhỏ, có chuyện gì không?”
Thế nhưng đáp lại cậu là một câu nói trống không: “Lớn rồi còn giành xích đu với con nít.”
Hoài Trông vô cùng bất ngờ, nhưng không thể nổi giận với cậu bé được, ngược lại còn cảm thấy đáng yêu: “Thì ra là cậu bé nhỏ muốn chơi xích đu hả? Được thôi, đây, chú trả chỗ cho này.” Rồi cậu mỉm cười bước xuống, nhìn cậu bé thích thú ngồi lên, rồi đung đưa lên xuống.
Cậu đi lại gần Phương Nam vẫn còn ngồi trên xích đu theo dõi cậu bé đó chơi. Hoài Trông dựa người vào một bên dây xích đu, cũng nhìn theo mà mỉm cười: “Ở đây có hai người lớn ngồi xích đu, chẳng hiểu sao lại đòi mình trả lại mà chẳng đòi người kia.”
Phương Nam không trả lời. Nhìn thấy anh ấy say mê cậu bé bên kia như thế Hoài Trông có chút ganh tị, không bằng lòng, liền chạy lên phía trước chắn ngang tầm mắt của anh ấy: “Này, ở đây cũng có một người dễ thương để ngắm nhìn nữa này.”
Thế mà Phương Nam lại đứng lên, đi lướt qua mình, coi mình như người vô hình, đi tới lấy một viên kẹo tặng cho cậu bé đó. Đúng là không chịu được, Hoài Trông cũng chạy đến, xòe tay ra: “Em nữa.”
Lần này Phương Nam không ngó lơ nữa, mà trực tiếp đánh vào tay Hoài Trông một cái. Cậu bé cười to, le lưỡi ra lêu lêu Hoài Trông. Hoài Trông cung tay lên, thị uy với nó: “Có tin anh giựt kẹo của em không hả?”
“Lớn rồi mà còn giành ăn với con nít.”
“Ở đây là ai giành của ai chứ hả? Anh nói cho mà biết nhé...” Cậu lén đưa mắt nhìn Phương Nam một chút, rồi mới thần thần bí bí ghé sát vào tai cậu bé nói: “Kẹo của anh ta tặng thì đều là kẹo của anh đó.”
Cậu bé thấy khó hiểu: “Tại sao?”
“Tại vì mối quan hệ của anh với anh ta rất thân thiết, như là gia đình vậy.”
“Vậy là anh đang phạm sai nên mới bị anh kia giận hả?”
Hoài Trông tít mắt lại cười, xoa xoa đầu cậu bé: “Thông minh đó.”
“Vậy thì anh xin lỗi đi chứ. Em cũng hay bị ba mẹ giận vì không nghe lời, nhưng xin lỗi thì ba mẹ sẽ vui lại ngay.”
“Giỏi, phạm sai biết sữa chửa lỗi lầm là tốt á.”
Hoài Trông liếc thấy Phương Nam lại sắp bắt đầu đi đâu đó nữa nên cậu vội vã chào tạm biệt cậu bé rồi thật nhanh bám đuôi theo.
“Này, mình đi đâu thế?”
“Đi đến một nơi vô định.”
“Haizz, anh cứ lạnh lùng với em như thế mà được sao? Đúng là hôm đó em đã sai khi nghi ngờ anh, nhưng anh đâu biết được toàn bộ sự thật đâu. Này, em vẫn tin anh đó thôi, còn định khi anh về sẽ kể hết cho anh nghe. Vậy mà thì sao chứ? Khi anh về anh lại lạnh lùng với em như vậy. Em muốn ôm anh, lúc đó anh nhớ không, mà anh lại lãng tránh. Em đã nghĩ là anh không còn cảm xúc với em nên mới không muốn đụng chạm với em nữa đó. Anh còn nói mấy lời rất là khiến em đau lòng, nên lúc đó em đã nói ra mấy lời như vậy chỉ để thỏa mãn cơn tức của em thôi, chứ em không có ý gì. Thực sự. Mà anh nữa, đáng lẽ em cũng nên giận anh đó chứ. Tự dưng mất tích mấy ngày liền, có biết là em nhớ anh nhiều như thế nào không hả? Trong thời gian đó có rất nhiều chuyện em muốn nói với anh.”
“Ừm, anh xin lỗi.” Lúc này, cả hai dừng lại ở gần một con sông. Hoài Trông dễ dàng nhận ra đây là nơi kỉ niệm và cả hai đã chính thức quen nhau. Cậu dựa người vào lan can, ngắm nhìn con sóng như được khoác lên mình tấm áo lấp lánh rất nhiều ánh đèn neon: “Mình quen nhau cũng lâu rồi ha?”
Phương Nam thì dựa lưng vào lan can, về hướng ngược lại so với Hoài Trông: “Anh xin lỗi.”
Học cách nói của Phương Nam khi nãy, Hoài Trông quay người lại, nhìn anh: “Vì?”
Phương Nam đột nhiên nhiên kéo Hoài Trông lại gần phía mình, dùng áo khoác chùm lên người cả hai, hôn nhẹ Hoài Trông một cái.
Ở giữa nơi tối sáng thất thường như này, cũng sẽ không ai biết được bọn họ đang làm gì.