Ngoại truyện: Hạo Khang và Dạ Nguyệt
Từ lúc bắt đầu, anh đã không dám nghĩ đến sẽ có một kết thúc viên mãn bên cô. Thế giới của anh và cô thật sự quá khác nhau, anh chỉ ích kỉ giữ cô bên mình bằng cái thứ tình cảm ràng buộc ấy. Quá khứ của anh, anh chưa bao giờ nói và với cô, cô cũng chưa bao giờ hỏi.
Anh ôm Dạ Nguyệt trong lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc của cô. Đã yêu nhau một cách chân thành thì anh nghĩ cô có quyền được biết tất cả.
“Trước khi gặp em, anh đã từng yêu say đắm một người con gái. Cô ấy tên Hà Nhã.”
“Thế giờ cô ấy đâu?”
“Cô ấy không còn nữa!” Giọng anh rất nhẹ nhưng thể hiện rõ nỗi đau xót. “Vì anh mà cô ấy mới ra đi. Anh và cô ấy yêu nhau rất sâu đậm, ban đầu, anh đã phải lòng em vì em giống cô ấy nhưng ở bên em, anh mới biết em và cô ấy là hai cá tính khác nhau. Em quật cường, mạnh mẽ. Còn cô ấy lại yếu đuối, chính sự yếu đuối của cô ấy mà đã khiến anh cam tâm tình nguyện dùng cả cuộc đời mình để bảo vệ.”
“Thế à?” Dạ Nguyệt nói rất nhỏ nhưng anh nghe rất rõ.
“Ừm, nhưng khi gặp em, anh lại nguyện dùng cả sinh mệnh của mình để mang lại cho em một cuộc đời bình yên. Mãi mãi vui vẻ.” Hạo Khang nâng cầm cô lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn chuồn chuồn đạp nước. Cô không cần biết anh đã từng yêu anh, điều cô biết là hiện tại anh yêu cô, chỉ duy nhất mình cô. Thế là đủ rồi.
Hôm nay, theo yêu cầu của cô bạn thân, Dạ Nguyệt đang trong thời gian hoàn thành chiếc váy cười cho Hà Lam. Cô ngồi dùng kim tay để kết những tầng voan lại với nhau, ánh nắng nhẹ hắt qua cửa sổ, len qua lớp rèm chiếu vào gương mặt thuần khiết của cô. Mái tóc xõa một bên vai để lộ chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp.
Hà Lam đẩy cửa đi vào, cô đưa mắt nhìn, một cô gái đi đến mỉm cười với cô, dẫn cô đi đến chỗ Dạ Nguyệt. Hà Lam nhìn “đại tỷ” của mình ngồi kì công làm chiếc váy cho mình thì cảm thấy áy náy. Dạ Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng cùng với chiếc quần bò tạo nên một phong cách vô cùng năng động.
“Cậu tới rồi à? Ngồi đi, một lát nữa là xong.” Dạ Nguyệt nói, mắt vẫn không rời khỏi từng đường kim ấy. “Mình may khá rộng, có gì ngày đó mặc vào rộng quá mình sẽ sửa lại. Sao không đợi sinh xong rồi hãy tổ chức? Như thế mặc váy cưới sẽ đẹp hơn.”cô mỉm cười nhìn Hà Lam.
“Thế sao cậu và Hạo Khang lại không tổ chức đám cưới, tranh thủ trước lúc có chứ.” Một câu nói của Hà Lam làm cho Dạ Nguyệt cứng họng, cô chỉ nhẹ mỉm cười.
“Mình bỏ giai đoạn đó, mất thời gian và tốn kém, lên giường luôn cho lẹ. À mà này, hai người chỉ một lần à?”
“Ừ, chỉ một lần!”
“Kinh dị nhỉ, mình mãi vẫn không dính. Cả hai đều không dùng biện pháp gì cả.” Dạ Nguyệt nhìn Hà Lam bằng ánh mắt nghi hoặc. Sau đó cô gọi người mang chiếc váy đi là lại rồi giao cho Hà Lam.
“Không được, thật sự không thể được.” Dạ Nguyệt nói. Hà Lam nghệch mặt ra, không được gì chứ? Ở bên Hạo Khang lâu ngày khiến cho “đại tỷ” bị bấn loạn à?
“Hạo Khang về chưa?” Dạ Nguyệt hỏi người giúp việc.
“Chưa ạ!” Cô giúp việc cuối đầu khẽ đáp, Dạ Nguyệt gật đầu rồi phất tay. Cô ngồi xuống ghế, cầm điện thoại lên rôi lại bỏ xuống. Cô không biết có nên gọi hay không. Suy nghĩ rất căng rồi cô quyết định không nên gọi.
“Sáng anh ấy đi có nói khi nào về không?” Cô hỏi với vào.
“Dạ, sáng thiếu gia nói hôm nay thiếu gia có việc ra ngoài về trễ, thiếu phu nhân không cần chờ cơm.”
Dạ Nguyệt đi vào một shop thời trang áo ngủ, cô định rủ Hà Lam đi chung nhưng lúc này Hà Lam rất bận chuẩn bị cho hôn lễ chẳng còn thời gian đâu mà dành cho người bạn như cô.
Cô đẩy cửa đi vào, mấy nhân viên trong shop đưa mât đánh giá cô một loạt rồi bắt đầu chạy ra chào đón. Mấy cô gái đó niềm nở khi thấy một vị khách như cô.
“Xin chào tiểu thư! Không biết cô cần gì ạ?”
“Mấy cô có vài bộ đồ ngủ nào sexy một chút không? Màu đen ấy!” Cô vừa nói, vừa giơ ngón trỏ với ngón cái tạo thành một cái khe nho nhỏ. Mấy cô gái ấy liền vui vẻ đi lấy ra hơn mười bộ giới thiệu, bộ nào cũng bảo chỉ có shop mình mới có, shop khác không có. Dạ Nguyệt ướm trước gương rồi chọn lấy ba cái. Lúc chuẩn bị ra về thì gặp một cô gái nên khiến cho cô trễ đi kế hoạch của mình.
“Cô có phải là nhà thiết kế Soraffina không?” Cô ấy đi lại, hỏi cô nhưng gương mặt thì tỏ ra vô cùng chắc chắn.
“À vâng!”
“Ôi, cuối cùng tôi cũng có thể gặp được nhà thiết kế đang làm mưa làm gió trên các sàn thời trang hiện nay. Tôi là một ca sĩ, tôi rất yêu thích thời trang của cô, nó thật tuyệt vời. Không biết cô có thời gian không? Tôi có thể mời cô uống cà phê chứ?” Cô gái ấy nói không ngừng nghỉ, cứ sợ như nói chậm một chữ thì cô sẽ chạy đi.
“Được ạ!”
Cô cùng cô gái đó đi đến một quán cà phê gần đó. Cô ấy có vẻ rất vui vẻ, cứ huyên thuyên tất tật các chuyện ở showbiz. Dạ Nguyệt chỉ gật đầu cười trừ, lâu lâu lại nói vài câu coi như cho phải phép. Chẳng biết bao lâu nhưng khi ra về thì nắng đã đứng bóng. Cô đưa tay che đỉnh đầu, đang nheo mắt đứng đón taxi. Cô gái đó cũng đứng bên cạnh cô.
Một chiếc xe hơi chạy đến đỗ lại ngay trước mặt cô. Một người đàn ông bước xuống gật đầu với cô.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo tôi đến đưa thiếu phu nhân về.” Anh ta mở cửa xe, cúi người ba mươi độ.
“Sao anh ấy biết tôi ở đây?” Cô nhìn dáo dác xung quanh như tìm kiếm hình bóng quen thuộc đó.
“Thiếu gia không có ở đây đâu!”
“À!” Cô gật đầu rồi quay sang cô gái kia. “Nếu cô không phiền thì đến nhà tôi dùng cơm trưa nhé.” Cô gái đó mỉm cười gật đầu, thế là cả hai cùng ngồi vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi, cảnh vật xung quanh lùi lại phía sau, khuất dần.
Dạ Nguyệt cùng dùng cơm với cô gái đó, cô ấy tỏ ra rất hâm mộ cô. Làm sao có thể không hâm mộ khi mà chỉ vừa bước vào nhà liền thấy một bức ảnh to của cô được treo trang trọng trên tường, cứ như nữ chủ nhân của ngôi nhà này.
“Lúc trước có người bảo cô là vợ của Vương Hạo Khang, không ngờ là sự thật.” Cô ấy nói, tặc lưỡi như tiếc rẻ thứ gì đó.
“À!” Cô khẽ gật đầu.
“Thật đáng ghen tị với cuộc sống của cô. Vương thiếu nghe nói rất yêu chiều vợ mình, chẳng như người yêu của tôi.”
Cả hai người cùng nhau bàn luận mãi thì cũng đã đến chiều, Dạ Nguyệt cho xe đưa cô ấy về rồi tiếp tục công cuộc chuẩn bị của mình.
Hơn chín giờ tối, Hạo Khang mới vừa về tới nhà. Phòng khách tắt đèn tối đen, anh cũng không mở đèn mà cứ như thế đi lên lầu. Anh đẩy cửa phòng đi vào, ánh đèn ngủ hắt ra nhưng trên giường lại không có người. Chắc cô đi ra ngoài. Anh cởi áo vest vắt lên ghế rồi đi vào phòng tắm. Dạ Nguyệt từ ban công đi vào, không ngờ Hạo Khang không thấy cô đứng ở đây.
Chỉ hơn mười phút Hạo Khang bước ra, anh giật bắn mình khi thấy cô ngồi trên chiếc ghế với bộ dạng đen từ đầu đến chân.
“Em làm gì mà mặc đồ đen như vậy?” Anh lau lau tóc, nước chảy dọc theo gương mặt rơi xuống vai, đứng dưới ánh đèn mờ mờ khiến anh quyến rũ một cách khó cưỡng. Dạ Nguyệt đứng lên đi đến trước mặt anh, cô tựa sát vào người anh. Tay cô trượt dài từ ngực xuống phần cơ bụng rắn chắc của anh.
Hạo Khang buông chiếc khăn trong tay xuống, một tay ôm lấy eo cô, tay kia vén mái tóc của cô. Cô đang quyến rũ anh sao?
“Anh à! Em nghĩ kĩ rồi!”
“Chuyện gì?” Anh nghi hoặc nhìn cô.
“Hà Lam với Hàn Luân chỉ một lần đấy!” Cô nói, giọng như chứa đầy sự uất ức.
“Một lần gì?”
“Thì một lần đã mang thai. Còn anh, tại sao chúng ta rất nhiều lần mà vẫn không được?”
“Chắc tại anh không xem ngày hay em có phòng chống à?”
“Không! Tại anh đấy. Anh già rồi!”
Hạo Khang nhìn cô, anh không nghĩ cô lại muốn có con như vậy. Anh véo mũi cô rồi buông cô ra đi về phía giường ngủ. Cô nhìn anh rồi chạy lại ôm lấy eo anh.
“Hôm nay, em quyết không tha!” Anh quay lại nhìn cô, cô nhào lên đè anh xuống giường.
Hạo Khang nhìn cô, cô ngồi trên người anh cuối xuống hôn lên môi anh. Cô mân mê khuôn ngực của anh, Hạo Khang ôm eo cô, đáp trả nụ hôn kích tình của cô. Mái tóc của cô che khuất một nửa gương mặt, rũ xuống cọ nhẹ vào ngực anh tạo nên một cảm giác buồn buồn.
Anh vén tóc cô lên, ôm bả vai lật người cô xuống giường, tay cô luồn vào mái tóc anh, nhìn anh mỉm cười nhẹ nhàng.
“Lần thứ mấy chúng ta cùng nhau rồi nhỉ? Động tác của em quá chậm!” Hạo Khang nổi máu yêu nghiệt lên, anh cuối xuống hôn cô một cách cuồng nhiệt. Bàn tay anh mân mê khắp cơ thể cô khiến cô không thể kiềm được mà bật lên tiếng rên. Hạo Khang nhếch mép cười, anh rất thích cô như lúc bây giờ.
Anh tách hai chân cô ra, bàn tay của anh không yên phận mà như con rắn luồn lách khắp vùng nhạy cảm, cô khẽ co hai chân, bàn tay cũng trượt xuống tấm lưng của anh.
“Là em tự chuốc lấy nhé!”
“Ưm...”
Khi biết cô mang thai, Hạo Khang không ở bên thì có vệ sĩ ở bên, anh không muốn quá khứ lại tiếp diễn. Ngày trước thì chỉ mang thai một đứa, nay là hai đứa càng phải cẩn trọng hơn. Dạ Nguyệt sức đề kháng yếu nên cô hay bị ngất lúc mấy tháng đầu, gần sinh thì lại bị chuột rút, đêm nào cũng đau nhức. Nhìn đôi chân sưng vù của cô mà Hạo Khang cảm thấy đau xót. Đôi chân nuột nà ngày nào của cô đã bị anh phá hủy.
“Anh nhìn gì thế?” Cô hỏi anh, Hạo Khang vuốt ve chân cô.
“Sau này có trở lại bình thường không?” Anh hỏi cô với đôi mắt đau lòng.
“Sinh xong sẽ bình thường lại thôi, anh đừng lo lắng!” Cô mỉm cười với anh. “Thôi, để em đi chuẩn đồ cho anh, mai anh phải đi công tác rồi, nếu không lại để quên thì sẽ rất phiền phức.” Cô đi xuống giường, chậm chạp vác cái bụng to quá khổ đi đến tủ quần áo của anh.
Hạo Khang đi theo cô lấy giúp cô chiếc vali để trong tủ, anh nhìn cô mà cảm thấy thương cô nhiều hơn. Anh đã bảo cô cứ nghỉ ngơi nhưng cô nhất quyết muốn chính tay cô chuẩn bị cho anh.
“Anh đi hai tuần, ừm...anh phải tham dự mấy cuộc họp? Thôi, để em cho người đem mấy bộ vest em mới thiết kế cho anh sang đó sau. Giờ chỉ cần đem đồ bình thường là được.”
“Cảm ơn em!” Hạo Khang vòng tay ôm cô, anh hôn lên má cô. Cô mỉm cười lấy tay đẩy anh ra.
“Không có em thì phải tự biết chăm sóc cho mình. Không được uống quá nhiều rượu, làm việc thì phải biết nghỉ ngơi đúng giờ. Với lại...không có em mà lén phén với cô nào thì chết với em! Biết chưa?” Cô nói.
“Ừm, anh biết rồi!” Anh nâng cằm hôn lên môi cô.
“Không có anh em cũng tự chăm sóc cho mình nhé. Anh thật sự không muốn đi chút nào nhưng hợp đồng này liên quan đến cả tập đoàn. Em cũng sắp sinh rồi, anh thật sự lo lắng. Hay em về bên nhà em đi, ở đó dù gì cũng có mẹ với chị dâu của em, học sẽ chăm sóc cho em tốt hơn.” Anh nói, sự lo lắng hiện rõ trên mặt.
“Thôi, em ở đây được rồi. Anh yên tâm đi, em không sao đâu.” Cô xếp từng chiếc áo của anh vào vali. Anh cũng ngồi xuống xếp phụ cô.
Sáng hôm sau, cô đứng ở sân bay đưa anh đi. Anh mặc một bộ vest đen do chính cô thiết kế, đôi giày da đen bóng cũng do cô đặt làm. Cặp mắt kính đen che mất một phần ba gương mặt của anh, mái tóc nâu chải ngược được vuốt ít keo khiến cho người khác nhìn vào khó mà đoán được tuổi. Cô chỉnh áo cho anh, dặn anh một vài thứ, chả biết từ khi nào cô lại quan tâm đến những việc nhỏ nhặt này.
“Anh cầm thẻ này đưa cho nhân viên kiểm soát, tổng cộng mười bộ. Phải chuyển qua đúng thời gian khi Hạo Khang vừa đến khách sạn.” Cô đưa một cái thẻ cho một người đi chung với anh.
“Vâng, thiếu phu nhân.” Anh ta nói rồi quay lưng đi.
“Khang, nhớ giữ gìn sức khỏe.” Cô khẽ nói. Anh gật đầu, dùng tay xoa đầu cô. Đây đã trở thành một thói quen của anh.
“Em cũng vậy.” Anh cúi xuống hôn cô rồi quay lưng đi vào trong, dáng người thẳng tắp của anh từ từ khuất dần phía sau cánh cửa. Cô đứng nhìn rất lâu rồi quay lưng đi ra xe, hôm nay, cánh nhà báo sẽ bội thu.
Rất lâu rồi họ không thấy cô và anh xuất hiện cùng nhau ở những buổi tiệc, cho dù lớn nhỏ. Những tin đồn lại vây quanh một doanh nhân thành đạt. Nay thì cảnh tượng lãng mạn lại xuất hiện ở sân bay khiến bao người ganh tị, dễ gì mà không lên trang nhất.
Sáng hôm nay là một ngày đẹp trời đầy nắng và gió, cô chuẩn bị một ít đồ để về bên nhà. Cô định về thăm ba mẹ, cũng lâu rồi cô không về đó, chắc mọi người nhớ cô lắm.
Cô ra xe, chiếc xe lăn bánh khỏi căn biệt thự, tất cả lùi dần ra sau lưng. Từ nhà Hạo Khang về nhà cô chỉ chừng hai mươi phút nếu đường vắng, còn đường đông thì lâu hơn.
“Thiếu phu nhân có cần tôi đợi không?” Một người vệ sĩ hỏi cô.
“Không cần, tôi định ở đây vài ngày.” Cô nói, vẻ lười nhát hiện rõ trên mặt cô, ở tháng cuối cô cảm thấy thật mệt mỏi.
Cô đi vào nhà, những dây thường xuân vẫn xanh tươi như trước, từng tia nắng xuyên qua kẽ lá rọi xuống đường đá tạo nên một hình khối lạ mắt. Cô nhẹ nhàng đi vào, cảnh vật nơi đây suốt chừng ấy thời gian vẫn không khác là mấy.
“Ái chà, ái chà...nay Vương phu nhân ghé nhà à?” Mẹ cô đi đến, cô bật cười trước lời trêu đùa đó. “Sắp sinh rồi mà còn đi lung tung. Bụng to quá!” Mẹ kí vào đầu cô một cái rõ đau, cô xùy xùy lấy tay xoa đầu.
Hai mẹ con cứ thế vừa đi vừa trò chuyện mà vào đến nhà.
“Ông xem, ai đến này?” Mẹ cô vui vẻ đi vào trước.
“Con chào ba!”
“Woa, con gái về đây sao.” Ông vui vẻ đứng lên đi đến vuốt tóc cô. “Thế Hạo Khang đâu? Nó để con đi một mình à?”
“Anh ấy đi công tác rồi ba, con về đây ở mấy ngày. Ở bên đó buồn chán chết được.” Cô đặt mấy hộp quà xuống bàn rồi đi vào bếp. Mẹ cũng theo cô vào đó.
“Chị dâu, em chào chị!” Cô vui vẻ đi đến bên Uyên Kỳ. Uyên Kỳ là vợ của Dạ Phong, họ quen nhau lâu lắm rồi, thế mà anh Phong dấu kĩ quá, đến giờ cô mới biết.
“Dạ Nguyệt về rồi sao? Ôi chà, sắp sinh rồi mà không nghỉ ngơi.” Chị ấy véo mũi cô, Uyên Kỳ luôn xem cô là trẻ con.
“Tiểu Hy đâu hả chị?” Tiểu Hy là con của Dạ Phong và Uyên Kỳ, thằng bé đã ba tuổi, chứng tỏ họ đã qua lại rất lâu.
“Tiểu Hy trên lầu đó em. Anh Phong thì đến công ty rồi. Em ở lại đây lâu không? Chắc anh Phong sẽ mừng lắm khi nghe em về.” Chị vừa nói vừa cười, tay trở cá vô cùng thành thục.
Sau bữa cơm trưa, cô về phòng mình nghỉ ngơi nhưng cảm thấy có gì đó kì lạ. Bụng cô hình như hơi đau nhưng cô nghĩ chắc là do em bé đạp.
Khoảng mười lăm phút sau thì cô cảm thấy đau dữ dội hơn nhiều, trán cô rịn mồ hôi, không phải sắp sinh chứ? Uyên Kỳ mở cửa phòng cô, chị ấy bưng một cốc nước cam lên, thấy cô mặt mày đổi sắc thì cũng hoảng hốt.
“Em sao vậy? Đau ở đâu?” Chị ấy vuốt mặt cô, cô thở hắt ra.
“Em...đau bụng!” Cô nhăn mặt, cố thốt ra vài lời, càng lúc càng đau dữ hơn.
Không được, em sắp sinh rồi. Phải vào bệnh viện.”
Uyên Kỳ đứng lên chạy ra kêu ba mẹ tới, những người trong nhà dìu cô xuống. Mẹ cô lie tục lau mồ hôi cho cô, cô cắn môi đến ứa cả máu. Hạo Khang, đau chết cô rồi.
“Ráng chịu đựng đi con, sẽ nhanh hết thôi!” Cô gật đầu khi nghe mẹ nói thế. Mẹ cô gọi cho Dạ Phong, bảo với anh gọi Hạo Khang, Dạ Phong nghe thế cũng trở nên rối rắm.
Hạo Khang đang đứng nhìn bầu trời đêm từ phòng tống thống của một khách sạn năm sao. Hai tay khoanh trước ngực, anh mắt anh nhìn về một phương trời xa xăm. Từng vì sao trên bầu trời cứ tỏa sáng khiến anh cảm thấy nhớ ánh mắt của Dạ Nguyệt. Khi cô cười, mắt cô cũng lấp lánh như sao.
Áo sơ mi anh xắn lên tận khuỷu tay, mái tóc anh hơi rối. Sau cuộc họp ban nãy anh trở nên lười nhát, giờ anh chỉ muốn đi tắm rồi lăn ra ngủ, không biết Dạ Nguyệt đang làm gì nhỉ.
“Ting ting ting” điện thoại reo lên, anh liếc nhìn điện thoại, là Dạ Phong. Anh cầm điện thoại lên trượt thanh nghe.
“Hạo Khang à?”
“Ừ”
“Dạ Nguyệt...”
“Dạ Nguyệt bị gì?” cái tên đó như đánh vào tim anh, anh bỗng trở nên tỉnh táo đến lạ.
“Con bé...con bé ấy chuyển dạ rồi!”
Hạo Khang buông điện thoại xuống, anh đứng thất thần ra khoảng hai giây rồi nhanh chóng bấm một số điện thoại khác.
“Chuẩn bị máy bay, tôi cần về thành phố gấp.”
Hạo Khang cầm lấy áo khoác nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Anh phải về bên cô, đây là suy nghĩ đầu tiên hiện trong đầu anh.
(Up trước một phần ngoại truyện nha, yêu mấy tình yêu của Du nhiều.
Trước khi hoàn truyện này, chap cuối cùng sẽ có một trò chơi, gọi là hỏi nhanh-đáp nhanh.
Thể lệ như sau: Các tình yêu sẽ đặt câu hỏi cho Hạo Khang, Dạ Nguyệt, Hà Lam, Hàn Luân, Dạ Phong và Yay. Vd: Mình xin hỏi.... Ai đó ghi tên ra rồi ghi câu hỏi.
Chap cuối cùng sẽ có tên các bạn và câu hỏi sẽ được trả lời.
Mong các tình yêu sẽ tham gia!!!)
Link face của Du: s://m.facebook.com/profile.php?ref=bookmarks
Email: [email protected]