́ phải đàn ông
“Nè, Đại Tỉ!” Hà Lam ngồi xuống kế bên, nó liếm liếm môi rồi giật phắt cái Ipad của cô. Cái con nhỏ này chỉ được cái tài giật đồ của người khác.
“Sao, nói đi mình nghe!” Cô nhìn nó, nó nhìn quanh nhìn quất rồi thì thà thì thầm vào tai cô. “Thật sao?” Cô hỏi, nó gật đầu rất nghiêm túc.
“Thầy chưa chạm vào Nguyệt lần nào luôn sao?” Cô gật đầu còn chắc chắn hơn nó. “Vậy là không được, nếu Nguyệt mà cứ kiềm chế thầy mãi thì thầy sẽ ra ngoài tìm phụ nữ hoặc nghiêm trọng hơn là....” Nó lấp lửng câu nói.
“Là sao? Nói nhanh đi!” Cô kéo tay nó, nghiêm trọng hơn thì anh sẽ bị gì?
“Là thầy sẽ tìm đàn ông mà giải quyết!” Nó thì thầm nho nhỏ.
“Cái gì?” Cô hét lên. Cả lớp nhìn cô bằng con mắt lạ thường.
“Lớp. Nghiêm!” Giọng lớp trưởng vang lên, cô nhìn lên bục, ông chồng kiêm ông thầy yêu quý của cô vào lớp. Ai cũng đứng nghiêm túc, riêng cô vẫn còn loi nhoi. Anh nhẹ gật đầu, toàn lớp ngồi xuống chuẩn bị cho màn khảo bài đầu giờ.
“Lúc nãy có chuyện gì mà em la từ lớp ra tới hành lang tôi còn nghe vậy? Lên khảo bài!” Anh nói.
Cô thì vẫn ngồi chống tay suy nghĩ, nếu lỡ anh ta ra ngoài tìm phụ nữ rồi mang bệnh tật về nhà lây qua cô thì biết làm sao. Mà càng không thể để cho anh đi ra ngoài tìm đàn ông, nam với nam là nguyên nhân hàng đâu gây bệnh HIV/AIDS. Cô là không muốn cuộc đời cô chìm trong bệnh tật đâu.
“Thiên Dạ Nguyệt!” Đây là lần thứ năm anh gọi tên cô, cô thì hồn phách treo ngược ngọn cây nên chả nghe gì cả.
“Đại Tỉ, thầy kêu Đại Tỉ kìa!” Hà Lam huých tay vào eo cô, cô giật mình, lật đật cầm quyển tập lẫn quyển sách chạy lên đặt ngay mặt anh. Làm cho hùng hỗ vậy chứ cô chưa học bài, đêm qua té hồ bơi nên bài trôi đi hết rồi.
“Em nghĩ gì mà tôi gọi tên em hơn năm lần mà chẳng nghe?” Anh khẽ nhịp tay xuống bàn, phong thái rất nhẹ nhàng điềm tĩnh. Lúc nào anh cũng vậy, đôi mắt luôn phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng. Chính cái phong thái đó khiến bao nhiêu trái tim nữ sinh ngã gục trước anh nhưng có ai biết, phía sau dáng vẻ cao ngạo đó là một tên biến thái, yêu nghiệt,...
“Thuộc bài chưa?” Anh hỏi.
“Em hả?” Cô hỏi lại, anh nhìn cô.
“Không hỏi em thì tôi hỏi tôi à?” Anh vừa nói vừa lật sổ đầu bài ra, ế ê không lẽ anh nỡ hạ bút viết tên cô vào, anh là giáo viên chủ nhiệm lẫn phụ huynh của cô luôn đấy.
“Thầy, đừng ghi...hao mực!” Cô vịn tay anh lại, hao mực, hai từ này cô nghĩ sao mà có thể thốt ra điềm nhiên như vậy. Anh viết không biết bao nhiêu thứ, chỉ cái tên của cô thì hao bao nhiêu mực? “Nếu anh ghi tên em vào thì tối nay đừng hòng ngủ chung giường với em.” Cô nghiến răng nói rất khẽ, âm thanh chỉ đủ hai người nghe. Anh liền buông bút, coi vậy cũng biết sợ đấy chứ.
“Em nghĩ em là ai mà hù dọa tôi kiểu đó, ra đây!” Anh đứng lên, đi ra khỏi cửa, cô đi theo phía sau, lần này cô chết chắc rồi. Cô đã chọc cho anh nổi điên lên. Anh đi đến cuối hành lang phòng học, nơi đây luôn vắng vẻ, ít người qua lại.
Anh kéo tay cô, đẩy cô sát vào vách tường.
“Em dựa vào cái gì mà dám không cho tôi ngủ chung giường với em?” Anh cúi thấp người xuống, hơi thở nam tính của anh vây lấy người cô. Cô dùng hai tay đẩy ngực anh ra.
“Dựa vào...vách tường!” Đúng, chính xác, cô đang dựa vào vách tường đây này. Anh ngơ mặt ngay lập tức. “Em biết anh đã nhịn nay lâu lắm rồi, chỉ định thử anh một tháng thế mà anh thấy một tháng ngắn quá chứ gì? Được, vậy thêm tháng nữa!” Cô đẩy anh ra, chỉnh sửa lại đồng phục rồi bỏ đi về lớp.
“Em...” Anh gọi với theo, rồi đứng bật cười một mình, anh không ngờ cô vợ anh lại lém lỉnh đến như thế, cái chuyện tày đình thế mà cũng thử.
Điện thoại anh rung lên, là số máy của tổ chức.
“Alo”
“...”
“Được, chiều nay tôi sẽ đến!”
Gia thế của anh, thật sự không hề đơn giản chỉ là một giáo viên cấp ba. Thật chất, anh là ai, cô còn chưa biết rõ.
Anh lệnh cho cô về nhà trước, anh đi cônh việc sẽ về sau. Hứ, hay là chạy ra ngoài tìm phụ nữ đây, cô biết được thì anh chỉ có nước chết không toàn thay.
Mười giờ anh mới về tới nhà, trong nhà đèn đã tắt hết nhưng đèn phòng anh vẫn sáng, hình như cô vẫn còn chờ anh.
Mở cửa nhẹ bước vào, anh thấy cô đã ngủ rất say rồi. Anh bước đến tắt đèn, trong tay cô đang ôm một con thú bông, con này rất lạ, anh chưa thấy bao giờ. Mà nhìn nó quen quen, nhìn kĩ anh mới phát hiện con thú bông đó là anh. Cô đi đặt làm cách nay một tuần.
Anh nhẹ vuốt tóc cô, khi ngủ, cô cứ như một thiên thần. Cô cứ như thế thì anh sẽ yêu cô đến chết mất.
Anh tắm xong thì nhẹ nhàng nằm lên giường, tránh phá giấc ngủ của cô. Vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì anh nghe tiếng sột soạt bên cạnh, hình như cô trở mình. Một lực cực kì mạnh đè lên người anh, chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn ập đến, nói chung anh là người dày dạn kinh nghiệm tình trường nhưng chưa bao giờ gặp tình huống bất ngờ như vậy.
Nụ hôn đó rất vụng về, nó trượt từ môi xuống cổ anh, khi đã lấy lại được tinh thần thì anh mới biết...đêm nay...cô chủ động.
Nhanh chóng anh ôm lấy eo cô lật ngược tình thế, anh ở trên, cô ở dưới.
“Em vụng về quá đấy!” Anh khẽ nói, cô khẽ cười, lúc này, cô không hề giống cô nữ sinh nghịch ngợm mà là một người con gái quyến rũ. Tay cô quấn lấy cổ anh như một con mực, anh hôn cô một cách say đắm, đúng là người kinh nghiệm có khác, chỉ chốc lát mà toàn bộ y phục trên người cô đều bị lột sạch, chiếc váy ngủ màu đỏ quyến rũ nằm chổng chơ trên mặt sàn. Anh vồ lấy cô như một con thú dữ bị bỏ đói lâu ngày.
Một tháng, đối với anh đó là khoảng thời gian không hề ít. Anh bị cấm dục đến tận một tháng mà trong khi đó, đêm nào cũng nằm kế người phụ nữ của anh.
“Đêm nay, em sẽ là của anh!” Giọng anh khàn khàn đi. Cô bật cười thích thú, tiếng cười của cô như tiếng suối chảy.
“Không phải đêm nay, mà suốt đời này, em là của anh!” Cô đính chính lại đôi chút.
Trong không gian tĩnh mịch giữa đêm khuya, chỉ còn những hơi thở dồn dập, những tiếng rên của sự thăng hoa. Cả hai quấn lấy nhau suốt đêm, đây là sự trả thù của anh dành cho cô khi đã cấm anh tận một tháng.
Đêm nay, đêm sau, mãi mãi...cô là của anh.
“Em yêu anh!”