Cửa nhà mở ra, người mở cửa là một phụ nữ trung niên tiều tụy, hẳn là vợ C.
La Tam khách sáo vài câu liền quay đầu vẫy tay với Thích An. Cô đeo di động trên cổ đi qua, La Tam nói: "Đây là bạn gái cháu, cháu đưa cô ấy về gặp bố mẹ."
Bà ấy đánh giá Thích An một chút, nhìn cô che mặt kín mít, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi, chỉ mở cửa ra thêm một ít, nghiêng người nói: "Cháu vào đi."
C chết tới nay chưa đầy một tháng, trong nhà có thể thấy dấu vết mới vừa làm đám tang. Người phụ nữ dắt họ vào nhà chính, bảo họ ngồi xuống liền muốn đi xuống bếp rót nước. La Tam liếc Thích An một cái, ho khan hai tiếng hỏi: "Phòng bếp kia... mọi người vẫn dùng ạ?"
Người phụ nữ thở dài, đáy mắt ẩn ẩn sương mù: "Không thì phải như thế nào chứ?"
La Tam cũng thở dài theo, biểu tình vô cùng bi thương: "Cháu có thể đi xem được không?"
"Xem đi, cũng không phải bí mật gì." Người phụ nữ không quá để ý nói, dẫn đầu đi xuống phòng bếp.
Thích An không đợi La Tam gọi cũng đi theo. Người phụ nữ vừa đi vừa nói: "Ngày hôm đó đứa lớn nhà cô thi, cô đưa nó đi, hai cụ lại sang nhà bác cả ở cách vách, trong nhà chỉ có một mình ông ấy. Không phải chỉ luộc có hai quả trứng thôi sao, sao có thể khiến cho người..."
Bà ấy nói tới đây nhịn không được chảy nước mắt, lại lập tức lau đi còn nỗ lực cười một cái, có vẻ là một người phụ nữ kiên cường.
Bọn họ rất nhanh đã tới cửa phòng bếp. Người phụ nữ cùng La Tam đi trước, ngay lúc Thích An bước vào phòng bếp nháy mắt lông tơ dựng thẳng. Cô thấy trong phòng bếp một "Người" đen thui đang đứng. Từ đầu đến chân đều cháy đen, phần dưới khuỷu tay phải không có, giống như bị lửa đốt sạch mất. Ông ta không có mắt, chỉ có hai hốc mắt đen sì, mũi cũng biến mất để lại hai cái lỗ nhỏ. Mồm há rộng ngoác, khuôn mặt vô cùng vặn vẹo. Tuy không phát ra âm thanh nhưng nhìn hình dáng này Thích An cũng phảng phất nghe được tiếng la hét nghẹn ngào thống khổ.
Thích An đang nhìn ông ta thì người phụ nữ đã trực tiếp đi xuyên thẳng qua.
"Chậc." Tùy Uyên đứng bên người Thích An nhẹ giọng nói: "Cách chết như vậy thật sự là thống khổ vạn phần."
Con quỷ kia giống như nghe được tiếng của anh, bỗng nhiên quay phắt đầu nhìn hai người, động tác quá mạnh nên khi ông ta quay sang cái đầu cháy đen trực tiếp bị vặn gãy, bộp một cái rơi xuống đất.
Thích An nổi một tầng da gà lặng lẽ lùi về sau.
Người phụ nữ cùng La Tam hoàn toàn không nhận thấy gì khác thường. Bà ấy rót nước xong, La Tam bước lên nhận bê ra ngoài. Thích An trơ mắt nhìn chân anh ta dẫm lên cái đầu người cháy đen...
Thật là... Cô một giây đồng hồ cũng không muốn ở đây nữa.
Lúc sau ba người trở lại nhà chính, Thích An cũng không nghe được thêm tin tức hữu dụng gì nên bọn họ quyết định đi tới chỗ A chết. Chỗ đó là một ngọn núi nhỏ mọc các loại cây cối, chân núi là ruộng lúa. Ngày đó A cũng đang làm việc trong mảnh ruộng này nên mới lên núi đi vệ sinh.
Đường lên núi là đường mòn nhỏ do mọi người đi qua mà thành. La Tam đi trước, Thích An vừa đi vừa nói tình hình ở nhà bếp khi nãy, đương nhiên không dám nói việc La Tam đạp lên đầu người ta.
Bọn họ rất nhanh đã tới, từ xa đã thấy quanh chỗ đó rải đầy giấy tiền vàng mã cho người chết. La Tam chỉ chỉ một cái cây: "Anh ta chết ở đó. Đại sư, cô có cần đến gần xem không?"
Thích An lắc đầu, quay đầu nhìn Tùy Uyên trầm giọng nói: "Không cần." Cô lỡ thấy mất rồi, cần phải lập tức nhìn mĩ nam rửa mắt.
Dưới tàng cây có một người đàn ông, ông ta vẫn duy trì hình dạng lúc sắp chết, quần tụt xuống cẳng chân. Nhưng mà con quỷ này chỉ đứng ở phía bên kia không hề nhúc nhích, không biết là do không thấy họ hay là thấy nhưng không thèm phản ứng?
[Bình luận]: Chủ bá có phải thấy được gì hay không?
[Bình luận]: Quỷ này ở đâu vậy? Có hình dạng thế nào?
[Bình luận]: Có thể để chúng ta cũng thấy hay không aaaaaa!
Tùy Uyên không rõ vì sao Thích An nhìn anh chằm chằm, cau mày suy nghĩ một chút, cả giận: "Đừng có nhìn ta, bản tướng quân sẽ không qua đó mặc quần cho hắn đâu!"
"..." Thích An: "Không sai, tôi chính là nghĩ như vậy."
La Tam nhìn qua, nghi hoặc a một tiếng. Thích An nói: "Không có gì. Tôi đúng là thấy được." Cô miêu tả giản lược con quỷ kia một chút.
[Bình luận]: Ha ha ha ha... hình tượng này làm ta nhớ tới công phu tương bạo.
[Bình luận]: ta vốn còn đang sợ hãi, lầu trên vừa nói vậy...
[Bình luận]: Chậc chậc, chủ bá lừa đảo này ở đâu ra, không tìm người giả quỷ thì thôi, cảnh tượng quỷ dị chút cũng lười bố trí, đạo cụ cũng không làm luôn, thế mà còn có nhiều ngốc tử đang xem như vậy?
[Bình luận]: Lầu trên mới ngốc X
Thích An nhìn đến bình luận kia, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ. Nếu người xem vẫn luôn không thấy quỷ nhân khí khẳng định giảm. Dù cho bọn họ thật sự tin cô thấy quỷ đi nữa cũng không thể suốt ngày chờ cô miêu tả đi? Thế thì thà xem phim kinh dị cho kích thích còn hơn.
Tuy nhiên hiện tại đấy không phải trọng điểm, trước mắt quan trọng nhất là làm nhiệm vụ đã. Thích An thu hồi suy nghĩ, hướng La Tam hỏi: "Ba người chết có điểm gì tương đồng không? Kiểu như bình thường đều cùng thích làm một chuyện gì đó?"
La Tam suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Nói thật, mấy năm nay tôi đều đi làm trong thành phố ít về, nếu không phải trong thôn có việc lớn chết người thì tôi cũng không rõ ràng lắm ba người họ. Nếu cô muốn biết cụ thể thì chi bằng đi đến nhà tôi, hỏi bố mẹ tôi."
Anh ta ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Vừa hay giữa trưa, tôi nói với họ là có bạn tới, khẳng định đã làm cơm chờ rồi. Cô xem thế nào?"
Thích An bị say xe, cho nên vì đi xe tới đây mà cô không ăn sáng, giờ đã sớm đói bụng nên gật đầu đáp ứng.
Hai người một quỷ đi xuống núi, vài phút sau đã tới nhà La Tam. Nhà anh ta trong thôn coi như khá giả, nhà xây ba tầng nhìn còn rất khí phái. Hai vị trưởng bối La gia giản dị hiền hòa, chẳng qua ánh mắt nhìn Thích An kiểu gì cũng giống xem con dâu tương lai. La Tam còn bị mẹ gọi vào hỏi, Tùy Uyên ỷ vào mình là quỷ nên quang minh chính đại chạy đi nghe lén, lúc trở về cau mày nói: "Phụ nhân kia vì sao gọi ngươi là con dâu? Hay là xưng hô đối với nữ tử thời nay không còn giống với Hề quốc khi đó?"
Thích An: "..."
La Tam nói chuyện với mẹ xong, mẹ La cũng không nhiệt tình như trước nữa nhưng vẫn nói liên tục con trai mình tốt như thế nào, trong phòng live stream cũng vì vậy một mảnh nhộn nhịp sung sướng.
Mà lúc ăn cơm Thích An có điểm bối rối, cô mang khẩu trang không ăn được, cũng không thể tháo ra, mình làm khách mà bê bát trốn một chỗ ăn cũng không thích hợp.
La Tam thấy cô bối rối đề nghị: "Đại sư, hay là cô tạm ngừng live stream tắt di động đi? Vừa lúc cầm đi sạc, cơm nước xong mở lại cũng được. Cô yên tâm đi tôi tuyệt đối không tiết lộ diện mạo cô."
Tuy anh ta nói rất chân thành nhưng Thích An vẫn không muốn tháo khẩu trang, thà nhịn đói một bữa còn hơn. Thấy vậy La Tam đứng dậy nói: "Vậy tôi dọn bàn nhỏ vào trong phòng, đại sư đóng cửa ăn đảm bảo không ai thấy."
Anh ta nói xong cầm lấy cái bàn gấp dựng một bên vào trong phòng, Thích An định lập tức chạy theo nhưng mẹ La vẫn đang nhiệt tình gắp thức ăn cho cô làm cô ngượng ngùng không dám đứng dậy.
Rất nhanh La Tam ra cười nói: "Đại sư, được rồi đó. Cô vào trong ăn đi."
Mẹ La cầm một đĩa đồ ăn sẻ hai phần ba ra, lại gắp thêm chút đồ khác bỏ vào cho Thích An bưng qua ăn. Thích An vội nói cảm tạ, ôm đĩa với bát như ngọn núi nhỏ cẩn thận bước qua ngạch cửa vào phòng. Cô trước tiên đặt đồ ăn trên bàn nhỏ, khóa cửa, nói với người xem trong phòng live stream một giờ nữa sẽ tiếp tục liền tắt. Tiếp theo cô bỏ mũ lưỡi trai, nháy mắt cảm thấy da đầu mát mẻ, thoải mái đến nỗi cô chờ không nổi muốn gỡ khẩu trang xuống luôn. Mà đúng lúc tay cô sờ đến khẩu trang chuẩn bị tháo xuống, Tùy Uyên bỗng "Di" một tiếng, chỉ vào rương gỗ đối diện bàn con: "Trong đó có cái gì kìa."
Thích An quay đầu nhìn, thấy nắp rương không khép hẳn lại, có một ít quần áo thò ra khiến rương mở thành một khe hẹp tầm cm. Bởi vì quá tối, Thích An cũng chưa thấy gì cả, nhưng Tùy Uyên nói có nên cô muốn xem thử.
Cô quay đầu liếc cửa một cái, nhẹ nhàng đi về phía cái rương, hết sức cẩn thận nâng từng chút một nắp rương lên. Dù cho cô cố hết sức, rương gỗ vẫn phát ra âm thanh kẽo kẹt, nhưng rất nhanh cô không thèm để ý cái đó nữa.
Nhìn thấy cái điện thoại di động dựng thẳng, cô bật tung nắp rương khiến nó đập vào vách tường ầm vang một tiếng. Cô cầm di động bật lên lại thấy màn hình khóa, nhưng chẳng cần phải xem nội dung cô cũng biết rõ, La Tam đang ghi hình hoặc đang live stream, bởi vì vị trí di động vừa vặn để lộ camera qua khe hở! Anh ta muốn chụp trộm cô! Có lẽ di động này còn đang mở phần mềm live stream, không biết được có bao nhiêu người đang xem nữa!
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng La Tam nói chuyện: "Đại sư, làm sao vậy? Có phải đổ bàn hay không?"
Thích An mị mắt, nhét di động vào trong túi mình, cũng lấy ra một con dao cạo lông mày, khép rương, đội mũ lên đi ra mở cửa.
Ngay khi cửa mở ra, tầm mắt La Tam rõ ràng liếc rương gỗ bên kia, tiếp theo sắc mặt hơi đổi.
Thích An lại cười nói: "Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên thấy tiểu quỷ bên hồ theo tới nhà anh. A, hiện tại nó đang đứng sau lưng anh kìa."