Tiếp theo bảy người cộng cả Tùy Uyên bắt đầu xem xét khắp nơi trong tứ hợp viện. Vì đảm bảo nên họ không dám phân đội hành động, mọi người túm tụm ở cạnh nhau.
Tòa nhà này đã vô cùng cũ nát, mặt tường khắp nơi toàn vết nứt được trát bùn lên, giống như chỉ cần một trận mưa to cũng có thể làm nó sụp đổ. Đối diện cửa lớn là nhà chính, hai đầu hai gian phòng ngủ, bên trái có phòng bếp, tiếp đó là hầm cầu và chuồng heo. Bên phải là hành lang có mái che lợp cỏ tranh, ở giữa có vách ngăn, một bên là chuồng gà vịt còn một bên chất đống đồ vật linh tinh cùng củi đun. Bên phải cửa lớn có một gian phòng ngủ nhỏ nữa.
"Mọi người có chú ý không, chỗ này giống như có người đang sống vậy." Mã ca là người đầu tiên lên tiếng.
Thích An gật đầu, chính xác là như vậy. Phòng ở đây tuy cũ nhưng đồ vật bên trong lại tràn ngập hơi thở sinh hoạt thường nhật, hơn nữa đều sạch sẽ như có người vẫn đang sống ở đây.
Những người khác cũng sôi nổi gật đầu, mọi người cảm giác không mưu mà hợp.
Thích An cảm thấy kì quái nhất chính là cô vẫn không nhìn thấy quỷ. Xem ra cô hiểu biết về quỷ quái quá ít, có lẽ không phải tất cả quỷ hồn đều giống nhau lúc nào cũng ở trạng thái hiện hình. Trong sự kiện Lưu Tiểu Lệ lần trước cô cùng Tùy Uyên căn cứ miệng vết thương trên người nó suy đoán ra dấu vết, nhưng lần này không hề thấy quỷ thì khó có thể tìm ra cái gì.
Vậy hiện tại nên làm gì bây giờ? Có phương pháp nào giúp họ rời khỏi đây không?
Thích An thấp giọng hỏi Tùy Uyên: "Có ý tưởng gì không?"
Tùy Uyên lắc đầu: "Ngươi thì sao?"
Thích An cũng lắc đầu, khe khẽ thở dài.
Hai người họ chưa có biện pháp, những người khác lại càng không có đầu mối. Chủ bá giả kia tuy không nói chuyện nhưng thường xuyên nhìn chằm chằm phòng live stream, trong đầu hơn nửa là không nghĩ chuyện chính. Thích An không thể không nói cô ta gan thật lớn, đến lúc này còn không biết sợ là gì.
Mọi người đứng trong sân trầm mặc thật lâu, một chút biện pháp cũng không nghĩ ra, chỉ giương mắt nhìn nhau. Trừng mắt trừng mắt, cảm xúc khủng hoảng lúc mới tới đây dần dần tiêu tán.
Ở đây đã gần một giờ, chuyện gì cũng không phát sinh. Thậm chí Tiểu Tô còn thả lỏng, liên tục ngáp dài. Cơn ngáp lây lan, không lâu sau tất cả mọi người đều ngáp. Thấy tạm thời không có gì phát sinh, Mã ca nói: "Chỗ này lúc xảy ra hung án cũng đã là ba mươi năm về trước, nhiều năm vậy rồi cũng chỉ chết có ba người, có lẽ cũng không phải quá hung hiểm đâu. Có lẽ chỉ cần chờ đến hừng đông là chúng ta có thể ra ngoài rồi?"
Anh ta tạm dừng một chút mới nói tiếp: "Tôi cảm thấy không bằng vậy đi, dù sao bây giờ cũng không phát sinh chuyện gì, không bằng mọi người phân ra hai nhóm thay phiên ngủ được không? Ngủ luôn ở chỗ này."
Tiểu Tô hai mắt díu lại mở không nổi là người đầu tiên giơ tay đồng ý: "Tôi tán thành, cho tôi ngủ trước đi."
Cô ấy tán thành Vương Khôn đương nhiên cũng tán thành. Trần Mặc cũng nói: "Đồng ý."
Tỉ số đã là -, Thích An, Tùy Uyên và chủ bá giả không cần tỏ thái độ nữa. Mọi người thương lượng một chút, để Tiểu Tô, Vương Khôn, Mã ca ba người ngủ trước. Trần Mặc đi đến một góc lấy ra notebook luôn mang theo bên mình và một cái bút bi bắt đầu viết viết. Thích An cùng Tùy Uyên tìm hai cái ghế ngồi trong viện, Tùy Uyên chơi di động, Thích An đập muỗi. Còn lại vị chủ bá giả kia tinh thần không tệ lắm, cầm di động đứng một bên nhỏ giọng cùng người xem nói chuyện khuấy động. Thích An ngẫu nhiên liếc mắt xem live stream, thấy những bình luận nghi ngờ càng ngày càng nhiều.
Mã ca trầm mặc, hồi lâu mới hỏi: "Hiện tại làm gì bây giờ?"
"Nếu không cứ báo án trước đi? Rốt cuộc cũng đã chết người rồi." Trần Mặc nói.
Chủ bá giả quơ di động: "Trong phòng live stream đã có người báo án rồi."
Thích An nghĩ thầm, bọn họ ở chỗ này chỉ sợ cảnh sát có đến cũng tìm không thấy.
Mã ca nói: "Chủ bá, cô không phải có thể thấy quỷ sao, rất lợi hại mà, cô có thấy quỷ không? Hiện tại có cách gì không?"
Chủ bá giả trầm mặc, lắc đầu nói: "Tạm thời tôi không thấy quỷ, cũng không có biện pháp nào."
Thích An chỉ cảm thấy cô ta buồn cười, không nói gì quay về ghế ngồi xuống, yên lặng nghĩ nhiệm vụ này cũng thật quỷ dị, đến tận bây giờ cô vẫn chưa thấy con lệ quỷ nào. Lúc trước người phụ nữ trung niên kia là người mới chết gần đây nhất, bản thân bà ta cũng chết trong tay quỷ hồn nên quỷ hồn giết người chân chính nhất định không phải bà ta. Nói cách khác chỗ này ẩn giấu ít nhất là một con lệ quỷ phi thường lợi hại, lợi hại đến mức Thích An nhìn không thấy, lợi hại đến mức có thể giết người trong âm thầm!
Bọn họ hiện tại không ngủ nổi, ngồi cùng nhau mày nhíu chặt không nói một lời. Chỉ có tiếng khóc của Tiểu Tô bên tai vang vọng không ngừng, có thể so với tiếng muỗi vo ve xung quanh chực chờ hút máu họ. Nhưng không có ai quát bảo cô ấy ngưng lại, giờ phút này mọi người đều hiểu cho tâm trạng của cô ấy.
Thật lâu sau Mã ca nói: "Không thì chúng ta cứ từ từ chờ đi, chờ trời sáng có khả năng tất cả đều sẽ tốt thôi."
Thích An nhìn giờ: giờ phút sáng. Nếu giờ là hừng đông thì còn gần bốn tiếng nữa.
Đây là khoảng thời gian vô cùng gian nan. Từng người ngồi trên ghế tâm tình trầm trọng, không có tinh lực nói chuyện phiếm giao lưu tình cảm, khiến cho mỗi một giây kéo dài như vô tận.
Không biết qua bao lâu Thích An cảm thấy mệt mỏi rã rời. Cô ngẩng đầu nhìn những người khác phát hiện mọi người đều mơ màng sắp ngủ, trong đó vị chủ bá giả dựa vào tường không biết đã ngủ từ khi nào. Cô sợ xảy ra chuyện, đứng lên đi lại vài vòng trong sân. Tùy Uyên thấy thế lại đây thấp giọng nói: "Ngươi nếu có mệt mỏi cứ ngủ một lát đi. Có ta ở đây, không cần lo lắng."
Thích An lắc lắc đầu: "Vương Khôn chết lúc ngủ, mà nơi này đến giờ còn chưa xuất hiện quỷ, tôi lo lắng ngủ mới xảy ra chuyện."
Cô chỉ suy đoán thế thôi, nhưng vì đảm bảo thì không ngủ vẫn tốt hơn.
Nhưng không nghĩ rằng cô đoán đúng rồi.
Cô nói xong những lời đó không bao lâu, chủ bá giả đang dựa tường ngồi ngủ bỗng nhiên thân thể mềm nhũn, "Phịch" một tiếng ngã xuống mặt đất. Nhưng kì quái là ngã mạnh vậy mà cô ta vẫn không tỉnh.
Mã ca ở gần nhất biểu tình đại biến, vội vàng thăm dò hơi thở cô ta, trong lòng hoảng hốt: "Cô ấy... Cô ấy cũng chết rồi!"