Kỳ thi tháng của Mai Trung luôn được tổ chức với quy mô lớn, thi vào cuối tuần, mỗi người một bàn, mỗi phòng người, bố trí cách, bàn học phải đẩy qua lại, dán mã số thi lên, dọn sạch những thứ trên dưới bàn học, mọi thứ đều lấy kỳ thi đại học làm tiêu chuẩn.
Vậy nên mỗi lần dịch chuyển sách vở đều rất mất thời gian, tuy nhiên năm nay một chiếc tủ đã được kéo đặt ở cuối hàng lang, mỗi người một ngăn, trước kì thi chỗ tủ chật ních người, lớp nào mỗi tầng cũng đều có hết.
"Hi, chuẩn bị thế nào rồi?" Trương Hiểu Tường hỏi Nguỵ Thanh Việt rất tự nhiên, nam sinh đang cúi người cất sách, đồ cậu là ít nhất, để không đầy một ngăn tủ, "Như cũ."
Nữ sinh luôn có tham vọng chiến thắng mãnh liệt, có lúc cũng thực sự vượt qua cậu, Nguỵ Thanh Việt trước giờ không quan tâm, cậu nhìn thấy ngăn tủ Trương Hiểu Tường chật ních rồi mà vẫn còn vài thứ chưa bỏ vào, chỉ tay vào ngăn tủ mình nói "Có thể để chỗ tớ."
"Được thôi, cảm ơn nha!" Trương Hiểu Tường không hề khách khí bỏ đồ qua, Nguỵ Thanh Việt nhíu mày, "Con gái các cậu đúng thật phiền phức, mấy cái này là gì?" Cậu nhận chiếc túi nilong đen qua.
"Không nói cậu biết!" Lời này của Trương Hiểu Tường đột nhiên hờn dỗi, rất có cảm giác cô gái nhỏ, Nguỵ Thanh Việt vốn quen vẻ chị em chí cốt của cô, nhìn chằm chằm, ánh mắt sắc bén, Trương Hiểu Tường có chút không tự nhiên rồi nói: "Sao nhìn tớ chằm chằm thế?"
"Mấy lời cậu vừa nói lạ lắm." Nguỵ Thanh Việt nói thẳng.
Trong túi nilong đen có để băng vệ sinh đến tháng, bí mật của con gái, Trương Hiểu Tường nhún vai bất lực nói: "Cậu thật sự chả hiểu tâm tư con gái chút nào."
Nguỵ Thanh Việt không chút hứng thú với chủ đề này, không tiếp lời, tại sao cậu phải hiểu tâm tư con gái chứ?
Từ xa nhìn thấy sự thân mật của hai người.
Vốn dĩ Giang Độ phải đưa sách ở bên này, nhìn thấy cảnh này bước chân không khỏi chậm lại, từng cơn gió ngoài cửa sổ lùa vào, như có thứ gì đó mát lạnh tràn vào lòng.
Cô không kìm được ôm chặt cuốn sách trong tay, lặng lẽ nhìn hai học sinh ưu tú tự nhiên nói chuyện với nhau.
Trương Hiểu Tường mãi mãi luôn tự tin như thế, lộ ra hàm răng trắng muốt, hơn nữa cô còn dám nhìn thẳng vào mắt Nguỵ Thanh Việt, Nguỵ Thanh Việt dường như rất thân với cô ấy, Giang Độ cảm thấy đâu đó trong lòng có chút chua xót.
Nếu như mình cũng có thành tích giỏi như Trương Hiểu Tường thì tốt biết bao, như vậy thì hai người sẽ có thể nói chuyện ngang hàng hơn chút.
Đợi mãi đến khi hai người họ rời đi cô mới bước lên trước, sau khi đứng vững, lặng lẽ nhìn lướt qua tủ Nguỵ Thanh Việt, bên trên có dán tên do chính tay cậu viết, là nét bút của cậu ấy, giống hệt với nét chữ trong tờ nháp lần trước hỏi bài, thiếu chút nữa cô đã đem đóng khung tờ nháp đó rồi.
Nữ sinh nhìn thấy ba chữ "Nguỵ Thanh Việt", trên mặt hiện lên chút bi thương, thật ra cũng chỉ là ba chữ mà thôi, nhưng đã cách xa nhau như sông rộng núi dài rồi.
Bức thư sẽ không có lời hồi đáp đó từng khiến cô nhớ lại trong khoảnh khắc gặp cậu, xấu hổ muốn chết, nhưng lúc này, lại rõ ràng biến thành một loại cảm xúc khác: Chỉ có thể như này thôi.
Không như này, cho dù cậu ấy có hồi âm, cô cũng không có dũng khí thừa nhận mình thích cậu ấy.
Nhưng cô có thể nhìn thấy ngăn tủ của cậu, tên cậu, cô và cậu từng nói chuyện, nếu không phải ngoài ý muốn, thứ hai kéo cờ cô cũng có thể nhìn thấy cậu, cô và cậu từng đi qua cùng một con đường, nhìn thấy cũng một phong cảnh, thậm chí có thể nhìn thấy cùng một góc trời giống nhau...!Giang Độ vừa ấm áp mà cũng mệt mỏi nghĩ tới điều này, lấy lại tinh thần.
Lần thi tháng này không chỉ học sinh căng thẳng, các giáo viên cũng rất mong chờ được thấy thực lực của học sinh.
Trong phòng học Trương Hiểu Tường đang nghiêm túc dán phòng thi, vừa dán xong, đám người rầm rầm xông lên.
Vương Kinh Kinh hét "Đừng chen nữa, aiz, chen chúc chết người rồi!"
Thật ra, cô còn chen chúc mãnh liệt hơn bất cứ ai.
Lâm Hải Dương cũng rất cao, sớm đã thấy rồi bắt đầu đùa dai gõ trán Vương Kinh Kinh, giọng lanh lảnh nói: "Chen chúc vẫn chen à, cậu thi ở lớp mình, không thi cùng phòng Nguỵ Thanh Việt đâu, chết tâm đi!"
Vương Kinh Kinh che trán, sắp tức chết rồi: "Cậu có phiền không?"
"Ấy ấy, cậu với tớ chung một phòng, Vương Kinh Kinh, chúng ta còn ngồi trước sau nhau cơ! Cậu xem chúng ta cũng có duyên phết!" Lâm Hải Dương đúng thật là muốn chết.
Thế nên Vương Kinh Kinh không ngừng đuổi theo cậu ta đánh: "Đi chết đi! Lâm Hải Dương ra ngoài ăn phân đi!"
Mọi người ở đó cười, giống như chuyện con gái thích Nguỵ Thanh Việt rất là bình thường, bình thường đến nỗi ai cũng có thể nói ra điều đó một cách lộ liễu không cần kiêng nể gì.
Dù sao thì thích bạn nam ưu tú nhất đẹp trai nhất là chuyện rất lữ thường tình không cần ngại ngùng gì.
Nhưng đối với Giang Độ mà nói, không phải, Nguỵ Thanh Việt là điều không thể nói, cậu là sự chờ đợi đằng đẵng của một mình cô.
Cô chỉ là một người tầm thường, đem lòng thích một người ai cũng thích, Giang Độ hi vọng biết bao bản thân sẽ để ý đến người con trai khác.
Cậu ấy không quá thông minh, cũng không quá đặc biệt, nhưng cậu ấy là một người rất đáng yêu thú vị...!Không không không, cô vẫn rất cảm kích vì gặp được Nguỵ Thanh Việt, cậu có thể làm cho trái tim cô tươi mới khác thường, cậu có thể làm cho cả Mai Trung màu sắc rực rỡ, bởi vì có cậu, tất cả những mệt mỏi học tập đều trở nên phong phú mà vui vẻ, tất cả những điều chưa hoàn hảo, cũng đều trở nên trọn vẹn.
"Xoẹt" một tiếng, Giang Độ hồi phục tinh thần, thì ra Vương Kinh Kinh đã kéo hỏng khoá áo đồng phục Lâm Hải Dương rồi, hai người đơ một lúc, Vương Kinh Kinh ngạo nghễ nói: "Ai bảo cậu đáng đời!"
"Chẹp" Lâm Hải Dương hiển nhiên không coi như chuyện lớn, "Cậu hung dữ như thế sau này không tìm được bạn trai đâu!"
"Liên quan gì đến cậu, không đến lượt cậu lo lắng, đồ tồi tệ!"
Hai người là oan gia, không ngày nào không cãi nhau, Giang Độ nói với Lâm Hải Dương: "Bà ngoại tớ biết may vá, cậu đưa tớ đi, tớ để bà khâu rồi trả lại cậu."
"Nhìn Giang Độ nhà người ta xem!" Lâm Hải Dương thích nhất nói câu này, Vương Kinh Kinh lại nhảy lên đánh vai cậu ta.
Lần thi tháng này Giang Độ được chia đến A thi, ở hành lang có người đang nói chuyện, có người đang lật sách, cô lặng lẽ đến bên lan can, đặt sách lên đó học thuộc thơ cổ và tác phẩm văn cổ.
Sau đó thầy giáo cho mọi người đi vệ sinh rồi mới vào phòng thi.
Phòng thi lộn xộn, đa phần là các bạn lớp khác, Giang Độ cũng không quen ai.
Từ nhà vệ sinh quay lại, cậu bạn đằng trước quay người hỏi cô điểm số như nào, nam sinh là loại rất có giá, rất ít học sinh Mai Trung chịu phí thời gian linh tinh, cậu bạn này là một trong số đó.
Giang Độ lắc đầu ngài ngại: "Tớ bình thường."
"Đến lúc đó cho tớ mượn chép tí." Cậu bạn không nghĩ như cô nói, góc bàn có đặt một chai nước, tiện tay dúi cho cô, "Cậu đừng che bài, tớ quay đầu chỉ cần nhìn một cái là được.
Đúng rồi, lúc thi Anh chuyển cho tớ đáp án trắc nghiệm nhé? Tớ mời cậu ăn cơm."
Thế cậu còn đến trường học cái gì chứ? Giang Độ nghĩ thầm, đây không phải lừa mình dối người sao? Đến lúc thi thì chép ai được chứ?
Đang nghĩ cách từ chối, cô phát hiện ánh mắt cậu ta đã rời khỏi cô rồi, không biết là nhìn cái gì, nhìn theo cả đoạn đường, cô thuận thế nhìn theo cậu ta.
Đột nhiên nhịp tim Giang Độ nhảy nhót không ngừng, bóng hình đó, phản chiếu rõ ràng trong đồng tử rung rung ấy, là Nguỵ Thanh Việt, cậu ấy thế mà lại thi phòng này.
Nam sinh rất ung dung, chỉ đem theo một cây bút, không cầm theo gì cả, thong dong đến muộn, ngồi vào vị trí còn trống sau lưng Giang Độ, duỗi đôi chân dài ra tận hành lang.
Giang Độ tốn mất nửa ngày mới phản ứng lại được thì ra Nguỵ Thanh Việt có mã số thi liên tiếp với cô.
Vẫn chưa kịp nghĩ nhiều, người đã bị cậu bạn đằng trước đẩy đẩy cái: "Bạn học, có thể đổi chỗ với tớ không?"
Giang Độ tất nhiên không thể đồng ý, đương nhiên cũng có vì Nguỵ Thanh Việt, nhưng quan trọng hơn là việc tự ý thay đổi chỗ ngồi là không phù hợp với quy định, cô biết cậu ta có ý định gì.
Cậu ta cười: "Bạn học, đừng cứng nhắc vậy, cậu không nói thầy giáo cũng không biết, đều là ngồi lộn xộn cả, thầy có biết ai đâu!"
"Thế cũng không được, như thế không tốt." Giang Độ rất kiên trì, cậu ta bày ra vẻ mặt bất lực, hậm hực ngồi ngay ngắn lại.
Nguỵ Thanh Việt ở sau không nghe thấy gì cả, cậu đeo tai nghe vào phòng, ngồi nhàm chán xoay bút, thờ ơ với mọi thứ xung quanh, cậu hoàn toàn không để tâm xem trái phải trước sau mình có ai ngồi.
Nhưng có rất nhiều người đều nhìn về phía cậu, nhỏ giọng nói ra tên cậu.
Giáo viên cầm theo đề thi vào lớp rồi, mà đằng sau, Nguỵ Thanh Việt ở sau không hề chào giáo viên, Giang Độ biết cậu cũng chẳng nhìn thấy cô.
Mỗi môn Nguỵ Thanh Việt làm xong đều ra khỏi lớp ngay, bài thi bị gió thổi từ từ tạo ra âm thanh sột soạt, thầy giám thị lấy cục lau bảng chặn lại tờ bài thi bay của cậu.
Hương hoa lan khô trên người nam sinh, trong thoáng chốc lướt qua, Giang Độ lần nào cũng sẽ ngẩng đầu nhìn theo bóng hình ấy, chỉ im lặng nhìn cậu, đại khái thì đó là việc duy nhất cô có thể làm.
Nhưng thế cũng rất tuyệt rồi, cô không nỡ kết thúc kì thi tháng nữa rồi.
Chỉ đến khi thi Vật lý Nguỵ Thanh Việt mới phát hiện ngồi phía trước là Giang Độ, cậu chào cô một tiếng, rất bình đạm: "Trùng hợp thế? Không để ý cậu ở trước tôi đấy."
Phải rồi, cậu mãi mãi không để ý tới tớ, Giang Độ thầm nghĩ, trong phút chốc hai người nhìn thẳng vào nhau vẫn cứ khiến cô lúng túng, như kiểu nếu ngừng lại thêm vài giây nữa thôi bí mật mạnh mẽ mà bất lực trong lòng bạn sẽ bị nhìn thấu, ánh mắt cô dao động:
"Cậu cũng thi ở phòng này à?" Giang Độ cố làm ra vẻ như vừa phát hiện ra.
Khoé miệng Nguỵ Thanh Việt khẽ giật giật, hành động như vậy động viên Giang Độ một chút, cô giả như rất tự nhiên hỏi đến: "Cậu nhất định thi cũng không tồi nhỉ?"
"Không tồi." Cậu không hề khiêm tốn chút nào, nhưng câu này từ miệng cậu nói ra lại không khiến người khác cảm thấy kiêu ngạo, hay là đắc ý, Nguỵ Thanh Việt là muốn trả lời kiểu "Ăn chưa?" "Ăn rồi" bình thường ảm đạm như thế.
Thế này lại khiến Giang Độ không biết nói gì tiếp theo, cô mỉm cười dè dặt, thấy cậu không có ý muốn tiếp tục nói chuyện, cô từ từ quay người lại trong sự gượng gạo, nhưng tim vẫn như đang đập mạnh vào tường.
Đề thi phát xuống, phòng thi im lặng, nhưng hiển nhiên môn tự nhiên không dễ làm như môn xã hội, ấn đường Giang Độ bất giác nhíu lại.
Cô để tóc dài, đen sẫm mượt mà, dày dặn xoã trên vai, ánh sáng mặt trời bao quanh đầu nữ sinh vô cùng dịu dàng.
Nguỵ Thanh Việt không hiểu nữ sinh, nhưng có một vài chuyện cậu lại biết, chủ đề muôn thuở của kí túc xá nam là nói về các bạn nữ, cậu không có hứng nghe cũng phải vào tai hai ba câu.
Điều phiền nhất là vào đêm muộn nghe thấy tiếng người khác tán phét cậu cũng có chút bực tức, hormone tuổi dậy thì có ở khắp nơi, cậu cũng không ngoại lệ, nói chính xác là vài thời điểm nhất định nào đó.
Chân cậu quá dài, để kiểu gì cũng không thoải mái lắm, thản nhiên duỗi về phía trước, ánh mắt Giang Độ vô tình liếc thấy giày thể thao của cậu, giày đen, giây dài trắng buốt.
Nguỵ Thanh Việt thật sự kì quái, cậu có lúc rất là sạch sẽ, có lúc lại khiến người khác cảm thấy không đúng mực chút nào, có một lần kéo cờ, giày thể thao của cậu rõ ràng là rất nhem nhuốc.
Suy nghĩ lung tung khiến Giang Độ giật mình, cô kiềm chế nhìn sang chỗ khác, dồn toàn lực chú ý vào đề bài một lần nữa.
Phòng thi quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe thấy tiếng bút viết trên bài, trong khoảnh khắc cậu dừng bút, đứng lên chuẩn bị rời đi có truyền đến hương thơm hoa lan khô.
Bởi vì có người đi vệ sinh giữa chừng, vừa hay trên đường quay lại đi ngang qua Nguỵ Thanh Việt, hai bên nhường nhau, vì người bên kia quá cao nên tay cậu không thể không vịn vào góc bàn cô, những đốt ngón tay rõ ràng, những mạch máu xanh lam như dòng sông quanh co uốn lượn.
Tim Giang Độ bỗng chốc như bị nhấc lên, cô gần như nín thở nhìn cảnh trước mặt.
Nguỵ Thanh Việt đè vào hộp bút cô, trên hộp bút có đặt chiếc dây chuyền nhỏ, hình Tweety dễ thương.
Lòng bàn tay cậu vừa vặn đè lên, cơ hoành đau rồi, in hằn lên dấu vết hình con chim nhỏ.
Cậu nhăn mày cười, vung vung tay, Giang Độ lúc này mới tỉnh mộng ngẩng đầu lên, cậu thiếu niên đã đi thẳng về phía cửa rồi.
Sau khi tiếng chuông vang lên, Giang Độ chạy ra ngoài, nhìn quanh một phen, Nguỵ Thanh Việt đang một mình dựa vào lan can nhìn về phía xa, người ngả về trước, đeo tai nghe như cũ, bên cạnh không có một người.
Giang Độ cảm giác não mình như bị hỏng rồi, tâm tư thiếu nữ không hiểu được, cô vô cùng muốn đi lên trước hỏi cậu, Tweety của tớ có phải làm tay cậu bị thương rồi không?
Mấy lời như này, vừa nên hỏi vừa không nên, quá nhỏ bé rồi, nhỏ bé đến mức có hỏi ra cũng giống như không có gì nên tìm cái hỏi tạm, tất cả đều là cô tự cưỡng ép bản thân.
Giang Độ do dự đứng nguyễn một chỗ, cách cậu không xa, lại như cách cậu rất rất rất xa, dường như Nguỵ Thanh Việt phát giác được gì, lại giống như vô tình, cậu quay đầu, nhìn thấy Giang Độ.
Nữ sinh nắm chặt góc áo, mắt loé sáng, giống như con rắn nhỏ đang hoảng hốt lo sợ, trong phút chốc do dự núp sâu vào trong bụi cỏ - cô quay đầu chạy vào phòng thi..