Nghe thấy cái tên quen thuộc, Nguỵ Thanh Việt liếc mắt nhìn nữ sinh.
Trần Tuệ Minh khóc lóc kể lể rõ to ở hành lang, mọi người A A nghe thấy tiếng huyên náo, có người kéo cửa sổ thò đầu ra xem.
Trương Hiểu Tường chỉ đành trấn an cô, nói chắc chắn có gì hiểu lầm ở đây vv, đang khuyên bảo thì thầy Hứa đi tới, hỏi rõ mọi chuyện, rồi vào lớp gọi hai người trong cuộc ra ngoài.
Vì Giang Độ là đại diện môn Văn, Trần Tuệ Minh đã tự cho rằng thầy Hứa sẽ thiên vị cô ấy, đứng đó hờn dỗi, trong lòng không phục, gân cổ nói: "Thầy hỏi cậu ấy đi."
Giang Độ không thêm dầu vào lửa, cô nói rõ đầu đuôi, thừa nhận sai lầm của mình trước.
Điều này càng làm Trần Tuệ Minh thêm ghét cô hơn, diễn, cậu cứ tiếp tục diễn đi, cô u ám nhìn Giang Độ.
Thầy Hứa tính tình rất tốt, kiên nhẫn giảng giải mâu thuẫn giữa hai cô gái, bảo mọi người ai về lớp nấy.
Lúc Trần Tuệ Minh ngồi xuống, bạn cùng bàn nghe rõ cô nói câu "Tiện nhân", ngẩng đầu nhìn cô, rồi lại không quan tâm cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Chuyện này đúng là Giang Độ phản ứng hơi quá, nhạy cảm quá, Vương Kinh Kinh sau khi quay lại biết chuyện này, cảm thấy kì quái, không nhịn được hỏi Giang Độ rốt cuộc là sao.
"Tớ tưởng rằng cậu ấy lén đọc thư, thế nên mới không kiểm soát được mình", Giang Độ cười miễn cưỡng, "Do tớ làm không đúng."
Vương Kinh Kinh trông nhẹ nhõm hẳn: "Tưởng gì, thế thôi mà cũng căng thẳng? Cứ cho là cậu ấy thấy rồi, tớ thừa nhận cũng chẳng sao, đương nhiên nếu như cậu ta dám nhìn trộm, tớ chắc chắn sẽ mắng cậu ấy, tớ có thể mắng cậu ấy mỗi ngày một kiểu!"
Cái này thì Giang Độ tin, Vương Kinh Kinh vô cùng đanh đá, vội hạ hoả cô: "Đừng, Trần Tuệ Minh không nhìn trộm, là tớ nhầm."
Vương Kinh Kinh lại cho rằng Giang Độ vì sự riêng tư của mình, mới tức giận với Trần Tuệ Minh, kiên quyết tan học xong mời cô ăn bánh mì kẹp Tây An ở nhà ăn, Giang Độ có chút áy náy, cô biết mình không phải vậy, ít nhất thì phản ứng đầu tiên của cô là không phải.
Cô chỉ sợ bí mật không ai biết trong lòng mình bị người khác phát hiện.
Cửa sổ không đóng chặt, tiếng gió rít như sóng dữ, thầy Hứa nói rằng dự báo có mưa tuyết.
Thời gian trôi thật nhanh, cô bỗng có chút thương cảm, mùa đông nói đến là đến rồi.
Sau khi buổi tự học kết thúc, vốn đã cùng các bạn xuống tầng rồi, Giang Độ đột nhiên nhớ tới cái gì, chạy vội lên tầng.
Trong lớp còn hai bạn nữ chưa đi, vừa tán gẫu vừa khoá cửa.
"Cậu biết gì không? Trần Tuệ Minh nói rằng Vương Kinh Kinh cũng viết thư cho Nguỵ Thanh Việt đó."
"Cười ẻ quá, bây giờ chó mèo gì cũng dám viết thư cho Nguỵ Thanh Việt cả rồi, cũng không biết người ta có thấy phiền không, cứ như ruồi nhặng bâu xung quanh vậy, bản thân như nào còn không rõ sao?"
"Cũng hết cách, rất nhiều người không biết mình biết ta mà."
Hai người cười lên, không chú ý Giang Độ quay lại cũng đang đi tới, đợi đến khi thấy rồi lại ngơ ngác nhìn nhau, rõ ràng là sợ không biết Giang Độ có nghe thấy không.
Giang Độ thật ra nghe thấy rồi, cô không nói gì, chỉ qua đó chủ động chào hỏi, nói "Cửa sổ chưa đóng chặt, đêm đến có thể sẽ có mưa tuyết."
Một bạn nữ trong đó cười gượng: "Giang Độ, cậu chu đáo quá, bọn tớ đều không chú ý đến.
Thế nên cậu quay lại đóng cửa sổ hả?"
Lớp đông người, cho dù trời lạnh thì vẫn có cửa sổ được mở hé để thông gió.
Giang Độ gật gật đầu, nữ sinh bận rộn nói: "Vậy cậu khoá cửa đi, bọn tớ đi trước." Nói xong hai người vội vội vàng vàng rời đi, để lại mình Giang Độ đứng ngơ ngác mấy giây.
Đợi cô định thần lại, dẫm lên bàn, kiễng chân đóng cửa sổ cuối cùng lại, lúc trở xuống Giang Độ móc khăn giấy ra lau đi lau lại chỗ vừa giẫm lên.
Kiểm tra trước sau vài lần nữa, cô mới yên tâm ra khỏi lớp, khoá lớp có chút rít, hai tay dùng lực, làm cho tay đau cũng không khoá lại được.
Giang Độ bức bối mặt đỏ bừng, đèn tầng sắp tắt rồi, cô cúi cong người xem xem chuyện gì đang xảy ra.
"Định cạy khoá à?" Sau lưng bỗng truyền đến giọng Nguỵ Thanh Việt, lưng Giang Độ cứng đờ, cô không khỏi ngẩng đầu, thận trọng nói: "Không, tớ muốn khoá cửa." Trong đầu vọng lại tiếng đối thoại hai bạn kia, ánh mắt cô tối sầm lại.
Nguỵ Thanh Việt nghe thế, trực tiếp kéo cô ra, lách cách một tiếng, khoá dễ như trở bàn tay, cậu cười khẽ: "Cậu đúng thật là không có chút sức lực nào, nhớ lại rồi, hồi huấn luyện quân sự cậu cũng toàn ngồi suốt."
Trong lời nói có chút giễu cợt, Giang Độ lập tức thẹn muốn chết.
Lúc đó ngày nào cô cũng ngồi bên sân tập, rất nhiều người đều biết A có bạn nữ không tham gia tập huấn, nhưng vẫn ngồi ở sân tập, trong mắt vài người rất đạo đức giả, không tham gia là không tham gia, còn ngồi đấy làm cái gì chứ?
Cô muốn giải thích rằng mình bị bệnh tim, từng qua phẫu thuật, nhưng lại sợ Nguỵ Thanh Việt thấy mình giả vờ yếu đuối, do dự rồi chỉ nói: "Cảm ơn cậu giúp tớ khoá cửa."
Giọng điệu nghe có chút ủ rũ, Nguỵ Thanh Việt liếc cô một cái: "Cậu với bạn học cãi nhau rồi?"
A? Giang Độ ngạc nhiên ngẩng đầu, nói lắp: "Cậu, sao cậu biết?"
"Lúc tôi với Trương Hiểu Tường trở về, người bạn đó của cậu kể khổ với Trương Hiểu Tường ở hành lang."
Giang Độ sắc mặt lập tức tái nhợt, giống như đột nhiên bị ai đó túm chặt.
Nguỵ Thanh Việt thấy vậy liền cười: "Đừng lo, tuy rằng tôi không xem như hiểu cậu, nhưng trực giác nhìn người rất chuẩn, tôi biết, cậu không phải như kiểu người như thế.
Nếu lần sau cô ta còn nói cậu, cậu cứ tìm cô ta thẳng mặt đối chất."
Giang Độ khó tin nhìn Nguỵ Thanh Việt, cậu ấy nói "Tôi biết".
Thật ra, chỉ hai chữ này là đủ rồi, tất cả mọi thứ, tất cả tình cảm cô dành cho cậu, không cần cậu đáp lại, chỉ cần sự thấu hiểu lần này thôi, cũng đủ để an ủi cô suốt cả thanh xuân rồi.
Có trời mới biết cô cảm kích cậu nói vậy nhiều như nào.
Gió dội vào hành lang, Giang Độ sững người một hồi, bỗng nhận ra cửa sổ trên hành lang cũng không có ai đóng, cô vội chạy qua, nhanh tay đóng sầm mấy cái cửa sổ.
Nguỵ Thanh Việt đằng sau nhìn cô, đang định nhắc nhở, đèn tắt rồi.
Quả nhiên, nữ sinh thấp thỏm kêu lên, cậu móc điện thoại ra, trường học không cho phép mang điện thoại di dộng đâu, đương nhiên là cũng rất ít học sinh cấp ba được trang bị điện thoại.
Điện thoại của Nguỵ Thanh Việt là kiểu mới nhất, cậu mở đèn pin lên, trước mặt liền xuất hiện một tia sáng.
"Đóng cửa sổ làm gì?" Nguỵ Thanh Việt tỏ ý bảo cô lại đây cùng đi, Giang Độ lại ngẩn ra, rất tối, nhưng tự Nguỵ Thanh Việt lại giống như một tia sáng, ánh sáng quá chói, cô chưa từng đến gần, trong phút chốc đa phần là cảm thấy sợ sệt không biết làm gì.
"Giang Độ?" Nguỵ Thanh Việt có chút nghi hoặc gọi cô, thấy nữ sinh bất động.
Cô mặc định người có thể sánh bước với Nguỵ Thanh Việt chắc hẳn là kiểu con gái như Trương Hiểu Tường, ưu tú, tự tin, trong sáng, không như cô, như con ốc sên co ro trong góc, lưng đeo cái vỏ, chỉ muốn an toàn bình yên trong thế giới của mình.
Cả người cứng đờ lại, nhưng cuối cùng vẫn là giữ khoảng cách với cậu.
Trên người nam sinh có mùi hương hoa lan, thoang thoảng đến, Giang Độ nghi ngờ đó là mùi bột giặt nào đó.
Quần áo hai người vô tình cọ vào nhau, chỉ là chạm nhẹ thôi, Giang Độ mím môi, mỗi một dây thần kinh, mỗi một tế bào, đều như bị kéo căng ra, trái tim sớm đã không còn là của mình nữa rồi.
"Cậu vừa đóng cửa sổ làm gì?" Nguỵ Thanh Việt lại hỏi cô.
Sự im lặng cuối cùng cũng bị phá vỡ, cô cố gắng trả lời bằng giọng bình thường: "Thầy Hứa nói sẽ có mưa tuyết, nếu như đêm hắt vào sẽ bị đóng băng mất."
Nguỵ Thanh Việt lại cười một tiếng, không biết có ý gì.
Giang Độ da đầu tê dại trong lòng thấp thỏm: Có phải cậu ấy thấy mình giả nhân giả nghĩa, như thể mình cố ý khoe khoang mình tốt bụng không? Biết vậy đã nói là tiện tay thì đóng rồi..
Nữ sinh bối rối hối hận muốn chết, cô không hiểu tại sao mình lại nói thẳng mà không nghĩ thế.
Ra khỏi toà học, một cơn gió lạnh ập tới, làm cho cổ họng khô cứng.
Nguỵ Thanh Việt vẫn mặc rất ít, cậu tắt đèn pin rồi, nói: "Một mình cậu có về được không?"
Quá ngắn rồi, như thể chỉ vài giây đã đi hết cái hành lang này rồi vậy, Giang Độ chưa từng ước mong hành lang dài thêm vài cây như lúc này, có thể đi cùng cậu thêm một đoạn nữa.
Cô "Ừm" một tiếng, nói "Hôm nay thật sự cảm ơn cậu."
Gió thổi lạnh buốt, Giang Độ nhìn trời, xấu hổ lấy hết can đảm, "Dự báo thời tiết nói có mưa tuyết, nếu như mặc ít sẽ rất dễ bị cảm lạnh, cảm lạnh rất phiền phức, tuy là bệnh vặt nhưng đau đầu chóng mặt rất không thoải mái."
Cũng không có cách nào nói ra, trời lạnh cậu mặc nhiều quần áo chút.
Nữ sinh nói khéo, tâm tư cất giấu trong làn gió.
"Hôm tôi bị giáo huấn, cậu ở ban công hả hê lắm nhỉ?" Nguỵ Thanh Việt không hiểu sao lại đùa, hôm đó cậu nhìn thấy Giang Độ, thực ra cậu đã biết cô ở phía đối diện từ lâu.
Có lần cậu vô tình thấy một cô gái chống sào phơi quần áo đang loay hoay nhặt chiếc áo len lên, nước rơi từng giọt, như chưa được vắt kĩ vậy, lúc đó cậu mới hiểu ra rằng Giang Độ thật sự không có sức lực.
Giang Độ lại bị kinh ngạc, cô hoảng loạn, nhất thời hoảng đến không khua tay nổi.
"Tớ không hả hê, thật đấy." Giang Độ mặt đỏ tía tai, não chạy nhanh, "Hôm đó rất nhiều bạn đều thấy cậu rồi, tớ cũng nhìn thử có chuyện gì, thật sự không có ý xem chuyện cười của cậu."
Trạng thái này của nữ sinh, Nguỵ Thanh Việt cảm giác như đã gặp đâu rồi, mơ hồ không rõ, có cảm giác thất vọng, cậu không biết cảm giác trong thoáng chốc này từ đâu ra, sau khi tạm biệt cô, về đến kí túc, trong tiếng cười đùa ồn ã lại càng không thể nhớ lại rõ ràng được nữa.
Cho đến ngày thứ hai, mưa tuyết thật sự rơi xuống, mây xám xịt bay đầy trời, mưa lạnh cuốn theo bông tuyết, tan vào từng viên gạch trong khuôn viên trường, Lâm Hải Dương bỗng lại tìm cậu, đưa cho cậu một bức thư.
Nguỵ Thanh Việt cứ tưởng rằng sẽ không nhận được bức thư như này nữa, dù sao thì cũng cách rất lâu rồi.
Phong bì như nhau, giấy thư như nhau, còn có cả, nét bút như nhau.
Lúc đó khi Vương Kinh Kinh đọc xong bức thư thứ ba, nghiêng đầu hỏi: "Giang Độ, cậu đang viết tiểu thuyết à? Nhà tớ làm gì có cây hương xuân nào?"
Giang Độ sớm đã dự được Vương Kinh Kinh có thể sẽ nghi ngờ rất lớn, cô bình tĩnh trả lời: "Viết như này thân thiết hơn, rủ rỉ bên tai tớ cảm thấy khá hay, cậu thấy sao?"
Vương Kinh Kinh mếu máo nói: "Tớ cảm thấy? Tớ cảm thấy cậu cứ luôn như bà già ấy, dài dòng lải nhải, cố nói mấy chuyện nhàm chán, nếu không thì hay là chép thơ tình cho cậu ấy đi? Chép kiểu mọi người chưa từng đọc qua ấy, kiểu đặc biệt hay ấy? Chắc chắn cậu đọc qua rồi phải không?"
"Nhưng mấy cái đó do người khác viết." Giang Độ luôn có mấy kiểu bướng bỉnh kì lạ.
Vương Kinh Kinh không lí giải được kiểu suy nghĩ này lắm, nói: "Vậy thì sao, viết văn vẫn được trích dẫn những câu những người nổi tiếng mà."
"Đây là thư, không phải văn, thư phải viết những thứ chân thật nhất." Giang Độ không chịu thua, lúc như này cô cứng đầu như một con lừa, tuy rằng Vương Kinh Kinh không hiểu tại sao lại so sánh tính cách với con lừa, cô không có kinh nghiệm sống kiểu vậy.
Nhưng cô có cái miệng nhỏ giỏi cãi nhất: "Nhà tớ không có cây hương xuân, cái này cũng không chân thực!"
Giang Độ bỗng nghẹn lời, ngừng lại chút, nói: "Chân lý nghệ thuật."
"Cậu bớt nhảm nhí đi, mấy cái khỉ gì thế, làm tớ cười chết mất, Giang Độ, cậu thật sự rất hài hước!" Vương Kinh Kinh haha cười lớn, cười xong vẫn rất vui vẻ chép thư lại, chép đến cuối lại không nhịn được lẩm bẩm vài câu.
Lúc thư đưa đến Nguỵ Thanh Việt, thời tiết rất xấu, sau buổi tự học tối, mọi người co ro chạy về kí túc xá kêu la "Lạnh chết mất".
Có người vô cùng lười, ngày nào cũng không chuẩn bị nước nóng, hôm nay mượn cái này, ngày mai mượn cái kia, hoặc cứ thế không rửa chân mà chui vào chăn.
Tuy Nguỵ Thanh Việt không câu nệ tiểu tiết, nhưng vệ sinh cá nhân thì vẫn phải làm, cậu ngủ giường trên, đánh răng rửa mặt xong trèo lên, mặc đồ ngủ mỏng, ngồi đó đọc thư.
Chuyện kí túc xá nam thích nói đến nhất luôn là các bạn nữ.
Nguỵ Thanh Việt bình thường sẽ lặng lẽ nghe, lặng lẽ cười, rất ít khi tham gia vào mấy chủ đề này, nhưng tự các chủ đề có lực hấp dẫn, bạn nam giường đối diện cậu, dáng người không cao, gầy gầy, trên mặt toàn mụn, có vài lần từng nhắc đến Giang Độ.
Khiến cậu bất ngờ là các bạn nam khác trong kí túc cũng có ấn tượng với Giang Độ, nói cô đúng thật là mỹ nữ, chỉ là trông có vẻ sức khoẻ không tốt lắm, cảm giác như một cơn gió cũng có thể thổi bay cô vậy, có người còn đùa, gọi cô là Lâm muội muội.
Đây là cô gái cậu cũng quen sao? Nguỵ Thanh Việt cứ luôn cảm giác Giang Độ trong miệng mọi người, với Giang Độ cậu quen, không phải cùng một người.
Thật sự cậu không nhớ được mấy thứ tiểu tiết đó, mỗi lần gặp cô, Nguỵ Thanh Việt đều tuỳ tiện nói gì đó, với cậu mà nói, cô chỉ là bạn cùng trường có chút tiếp xúc.
Nếu buộc cậu phải nhớ lại giữa cậu và Giang Độ rốt cuộc từng nói cái gì, thì cũng chỉ nhớ lại được một phần ba.
Kí túc đúng mười một giờ tắt điện, Nguỵ Thanh Việt bật đèn pin điện thoại lên, bên cạnh là các bạn nam đang nói về các bạn nữ.
"Chào thư an lành.
Rất lâu không viết thư cho cậu rồi, hi vọng cậu mọi thứ đều tốt.
Tớ đoán chắc cậu mọi thứ vẫn như cũ nhỉ? Thi giữa kì cậu vẫn đứng nhất, mọi người đều bàn tán về cậu, về tên cậu, đại diện cho sự vẻ vang.
Thời gian qua thật nhanh, bất giác một mùa thu lại qua rồi.
Mùa đông dường như luôn kéo dài đến lạ, hơn nữa quần áo còn cồng kềnh.
Tớ không phải rất thích mùa đông, nhưng nếu như vào ngày tuyết, trông gác bếp nhỏ, cùng gia đình nướng khoai lang hạt dẻ, ngoài kia gió tuyết dồn dập, thì tớ vẫn rất thích cảnh tượng như vậy.
Nhưng phòng học lại không được như ý muốn, rất lạnh, ghét nhất là trực nhật, ghế cứng bàn cứng, chổi quét lên thì bụi mịt mù trước mắt, sao mùa đông lại nhiều bụi thế không biết! Rơi lên mặt bàn dùng khăn giấy lau không sạch, buộc phải dùng khăn ướt, có bạn lại thích dùng sách vuốt qua lại vài cái là ngồi xuống rồi, như thế có thể lau sạch được thật không? Các bạn cùng lớp tớ có vẻ khá thích như này, không biết cậu lau bàn với ghế như nào.
Có lẽ niềm vui lớn nhất của mùa đông, là có thể chờ đợi năm mới chờ đợi xuân tới.
Nhắc đến mùa xuân, nhà tớ trước kia có trồng cây hương xuân trong vườn, mỗi khi xuân đến, nhà tớ sẽ ngắt những mầm hương xuân tươi nhất, có thể xào với trứng gà, cũng có thể trộn với đậu phụ, màu sắc rất đẹp.
Người chưa ăn quen sẽ thấy lạ lạ, nhưng khi quen rồi sẽ ngửi thấy mùi thơm vô cùng đặc biệt.
Sau này tớ chuyển nhà, không thể ngắt mầm hương xuân khi xuân tới nữa, cũng không còn được nhìn thấy những cánh én về làm tổ dưới hiên nhà, tuy rằng khu ở hiện giờ sạch sẽ hơn, đi học tiện hơn, nhưng tớ vẫn rất nhớ sân nhà cũ.
Quan trọng nhất là lúc đó người nhà tớ vẫn chưa già, tớ càng lớn thêm một tuổi, họ càng già thêm một tuổi, đợi đến khi học đại học đi làm rồi...!Thật ra tớ cũng không dám nghĩ đến những cái này, đúng là không có gì vô tình hơn thời gian.
Đúng rồi, cái cây gần thư viện ấy, lá đã rụng gần hết, cành lá ngoằn nghèo cong queo, cứ như toát ra dáng vẻ tuyệt vọng khô héo, hoàn toàn khác với vẻ kiêu căng khi cành lá xum xuê.
Trước đây nó có thể doạ tớ, nhưng giờ thì không, ngược lại tớ thấy có chút thương hại nó, dù sao thì gần đó cũng chỉ có mình nó cô đơn trơ trọi, bên cạnh có bồn hoa nhỏ, hoa rất nhiều, nhưng không cùng một loại với nó.
Không biết cậu có cảm nhận được điều này không, khi ta lạc loài, ta luôn cảm thấy trống rỗng ở đâu đó.
Ví dụ như mọi người đều có, nhưng cậu không có (cái gì đó).
Đương nhiên tớ không phải nói bản thân là loại thích tự trách bản thân, tớ chỉ là cảm thấy có chỗ thiếu sót, tuy không đến nỗi buồn thấu xương tuỷ, nhưng có lúc sẽ cảm thấy trống trải, giống như bị khuyết mất một góc ở chỗ nào, không thể lấp đầy lại.
Không hiểu kiểu gì bức thư hôm nay tớ viết cứ mang theo hương vị bi quan thế nào, hoàn toàn không phải tớ muốn vậy đâu.
Có lẽ bởi vì ngày ngắn đêm dài, nên con người ta dễ bị suy nghĩ lung tung.
Tớ đoán chắc cậu không như tớ nhỉ, chắc cậu phải có mục tiêu kế hoạch rõ ràng, nghe nói cậu dự định ra nước ngoài, sẽ đi học ở rất xa sao? Nếu như rất thích nơi đó, cũng sẽ ở lại nhỉ? Không biết cậu có người nhà nào lưu luyến ở đây không, không biết Mai Trung có chỗ nào khiến cậu lưu luyến không.
Tớ rất thích Mai Trung, vô cùng thích, tớ cảm thấy rất may mắn vì có thể đến Mai Trung học, tớ nghĩ sau này dù có ở đâu, tương lai có già nua như nào, tớ cũng sẽ không quên tất cả mọi thứ ở Mai Trung.
Gần đây đúng thật rất lạnh, mọi người đều mặc thêm áo rồi.
Tớ không biết có phải có người không sợ lạnh không, mặc rất ít, hình như cũng không sợ bệnh, nhưng tớ nghe người nhà nói, trẻ tuổi mặc ít, sau về già sẽ bị viêm khớp, viêm khớp rất đau đó, không thể tưởng tượng được cảm giác không thể tự do chạy nhảy được.
Vì vậy nếu xương chúng ta đã là thứ dùng cả đời, vậy thì vẫn nên dùng trân trọng chút thì hơn (chỉ là suy nghĩ của mình tớ thôi).
Đây là bức thư thứ ba, không biết cậu có nhìn thấy không, thật sự mỗi lần trước khi viết, tớ đều nghĩ đến vấn đề này.
Dù có ra sao tớ vẫn hi vọng cậu có thể đọc được, tất nhiên nếu như khiến cậu thấy bị quấy rối, hoặc là ghét bỏ, tớ sẽ không viết nữa (đây là vấn đề tớ bỗng nhận thức được, tớ không mong cậu sẽ ghét tớ, kì lạ là trước đây tớ cảm thấy chỉ cần viết ra là được, chưa từng nghĩ qua cậu có thấy phiền không, do tớ quá ích kỉ rồi).
Nhưng lúc này tớ cũng không biết cậu đã đọc qua hai bức thư trước hay chưa, thế nên mấy nỗi lo này chắc cũng chỉ là tớ tự nói với mình thôi.
Nhưng bất kể có như nào, cuối cùng vẫn muốn nói sớm với cậu một câu "Chúc mừng năm mới", với cả "Năm mới mạnh khoẻ bình an, thành tích trước sau như một".
Lời chúc này mọi năm đều có hiệu lực.".