Giang Độ ngây người nhìn anh, giống như con cừu nhỏ, từng lọn tóc xoăn trên đầu cô nóng bừng, như những đám mây nổ tung.
Nguỵ Thanh Việt đang hỏi cô đó.
Có cơn lốc xoáy truyền đến, cô đứng trong mắt bão, yên tĩnh khác thường, nhưng đồng phục học sinh bị bốc lên bay xung quanh, bụi bặm, cánh tủ cuối hành lang, cái cây trước thư viện bị bật gốc, túi nhựa đen bị thổi bật lên cao, gà rán trong nhà ăn rất thơm.
Cả thế giới xưa kia đều ngay bên cạnh Giang Độ, vội vàng cuốn bay.
Thật kỳ lạ, rõ ràng bọn họ đang ở nhà hàng Hồng Kông chính thống.
Giang Độ ngây người mười mấy giây, hơi có cảm giác say nhẹ, cô cảm giác bản thân như rơi vào mộng cảnh, giấc mộng rất sâu, Nguỵ Thanh Việt đang nói linh tinh.
"Có cần suy nghĩ chút không?" Tay anh đột nhiên đưa ra, ngang nhiên như vậy, chạm nhẹ vào ngón tay cô, Giang Độ kinh ngạc định thần lại, mặt cô đỏ bừng, hoảng loạn nhìn Nguỵ Thanh Việt, "Cậu đừng có đùa tớ."
Giây tiếp theo tất nhiên là cách giải quyết chứng sợ giao tiếp xã hội rồi, cô uống nước, Giang Độ nhanh chóng cầm chiếc cốc bên cạnh lên, uống trà.
"Tớ không đùa cậu," Nguỵ Thanh Việt thu tay về, giữa lông mày, nụ cười cũng có chút xót xa, "Tớ cử chỉ tuỳ tiện? Trông giống nói đùa với cậu lắm hả?"
Chú cừu Giang Độ luống cuống muốn rót thêm trà, nhưng bị Nguỵ Thanh Việt không chút do dự áp tay xuống, anh nói: "Nhìn tớ, Giang Độ, tớ không đùa, tớ muốn cùng cậu yêu đương, nói như vậy có phải rõ ràng hơn không?"
Nguỵ Thanh Việt như đang đi bắt cóc thôn nữ vậy, cô lại muốn cười, nhưng lại cảm thấy trái tim như muốn bật ra khỏi miệng, rơi xuống trước mặt anh, như vậy bí mật sẽ bị lộ hết.
Trái tim đỏ đập từng hồi, mỗi một nhịp, đều đang nói, Nguỵ Thanh Việt tớ cũng muốn cùng cậu yêu đương.
Giang Độ chóng mặt, người ta thường nói, vui đến ngất xỉu, cô cũng chỉ có chút may mắn, may mà không ngất.
Miệng cô tê dại, ấp ứng nói: "Vậy, cậu để tớ suy nghĩ."
Có gì mà phải suy nghĩ? Nguỵ Thanh Việt cười, gật đầu, nói: "Chiều nay tớ đi làm gì, cậu không muốn biết sao?"
Con người anh rất kiêu ngạo, rõ ràng bản thân muốn nói, nhưng lại đẩy lên đầu Giang Độ.
Giang Độ chăm chú lắng nghe, trong lòng vô cùng rối bời, cỏ mọc khắp nơi.
Nguỵ Thanh Việt như thể biến thành người khác, thật lạ lùng, năm không gặp, cậu ấy đột nhiên từ đâu nhảy ra nói gặp được cậu tớ rất vui, tớ muốn cùng cậu yêu đường.
Cậu ấy như là kẻ điên vậy.
Nhưng làm gì có chuyện như vậy.
Bữa cơm này hai người ăn vô cùng dài, Nguỵ Thanh Việt kể rất chi tiết về một buổi lễ ra mắt, toàn các thuật ngữ chuyên ngành, Giang Độ nghe xong thì mù tịt, nhưng anh lại đột nhiên cười gian xảo:
"Trên mạng tớ có đăng vài video, cậu xem qua chưa? Làm về khoa học phổ thông đấy."
Giang Độ thành thật lắc đầu: "Chưa xem qua." Trông cô không giống như đang nói dối chút nào.
Điều này vượt xa sự mong đợi của Nguỵ Thanh Việt, đôi mắt đen sắc bén đó liếc qua, lại hỏi cô: "Hoàng Oanh Thì chuẩn bị phỏng vấn tớ, cậu nên được nhắc trước chứ."
Giang Độ lại lần nữa phủ nhận: "Tớ không được nhắc biết trước."
Ý cười của Nguỵ Thanh Việt như dòng sông không muốn chảy nữa, anh nghiền ngẫm nhìn Giang Độ, như thể muốn làm quen cô lại lần nữa.
Anh cảm thấy cuộc đối thoại này không đúng lắm, không thể tiếp nhận, nhưng thời gian vẫn tiếp tục trôi, không phải diễn tập đóng phim truyền hình, sai có thể sửa.
Nhưng giây tiếp theo, Giang Độ lại ngượng ngùng cười, cô nói: "Hoá ra cậu dễ lừa như thế hả." Giọng rất nhỏ, nhưng bầu không khí lại trở nên thoải mái hơn, Nguỵ Thanh Việt ngẩn người, anh vui trở lại.
Muốn hỏi cô, tại sao biết anh ở thành phố này nhưng không liên lạc, chỉ cần cô muốn, cô nguyện ý, lúc nào cũng có thể tìm thấy anh.
Sau khi ăn xong, anh đi thanh toán, đưa áo khoác của mình cho cô: "Bên ngoài lạnh."
Thời tiết đầu thu là thế, giữa trưa nóng nực, sáng tối lành lạnh, có chút khô hanh.
Giang Độ nắm chặt tà áo, bọc bản thân mình bên trong, hai người đứng song song, bóng người trên mặt đất dường như rất gần nhau.
Đến khi lên xe, Nguỵ Thanh Việt cũng không vội vàng rời đi, mà ngồi trên chiếc ghế tối đen như mực, mở miệng nói: "Giang Độ, tớ có thể hỏi cậu vài chuyện quá khứ không?"
Giang Độ lấy điện thoại ra, ánh đèn chiếu vào mặt, cô nhìn thời gian, không đành lòng ngăn anh nói chuyện, nhưng cô cần gọi điện thoại.
"Tớ nói với bà ngoại, tối nay về nhà trước giờ, bây giờ là giờ phút rồi, tớ muốn nói với họ một tiếng."
Do anh quá nóng vội rồi, hôm nay mới gặp lại liền muốn nói hết chuyện trong đời người.
Nhận thức được điều này, Nguỵ Thanh Việt bình tĩnh một lúc, anh nói: "Đưa cậu về nhà đã, để ông bà cậu lo lắng không tốt."
Tiểu khu không mới không cũ, Nguỵ Thanh Việt tưởng bản thân nằm mơ, con đường như cũ, hương hoá quế cũng như cũ, thậm chí đến cả bảo vệ cũng không già đi, vĩnh viễn dáng vẻ năm tuổi.
Anh đi chậm lại, cẩn thận nhìn kĩ lại tiểu khu lần đầu tiên đến này, đột nhiên nói, "Tớ từng đến đây, không phải nhưng sao khu này giống y hệt khu nhà cũ cậu thế?"
Sao anh có thể quên được nhà của Giang Độ chứ? Cho dù, chỉ đến đó có hai lần.
Giang Độ nắm chặt quần áo cười, cô nói: "Tớ không thuê chung cư, bởi vì khu này rất giống khu nhà cũ tớ, thế nên mới thuê ở đây."
Không ngờ, Nguỵ Thanh Việt lại rất lâu không lên tiếng.
Anh đứng đó, bóng đen cô đơn đổ trên mặt đất, Giang Độ nhìn dáng vẻ anh như thế, rất muốn khóc, nhiều năm trôi qua như thế rồi, chỉ cần vừa nghĩ đến Nguỵ Thanh Việt cô đơn một mình cô lại cảm thấy lỗ hổng trong tim như bị khoét ra.
"Nguỵ Thanh Việt?" Giang Độ vốn đã đi về phía trước, nhưng lại quay người, đi tới gần anh, cẩn thận dè dặt gọi tên anh.
Nguỵ Thanh Việt vẫn mang nụ cười trên mặt, anh nói: "Tớ thực sự sợ đây là giấc mơ, rất nhiều lần, tớ mơ thấy cậu, khi tỉnh lại không thấy cậu nữa.
Ban nãy, tớ phát hiện khu cậu ở thế mà lại giống y hệt khu nhà ngày xưa, khiến tớ vô cùng lo sợ, nghĩ rằng tớ lại đang nằm mơ mất rồi."
Nỗi buồn trong lòng Giang Độ, giống như thủy triều, nước biển dâng cao, từng đợt từng đợt không ngừng ập vào bờ, tiếp tục tác động từng đợt mở rộng lãnh thổ, cho đến khi hoàn toàn nhấn chìm trái tim cô.
Ngày hôm nay, anh đều rất nhiệt tình và thẳng thắn, nhưng lúc này, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu và đờ đẫn: "Sau khi đến Mỹ tớ có liên lạc với Trương Hiểu Tường, cô ấy nói, cậu phải đợi thi đại học xong mới liên lạc với tớ, tớ nghĩ cũng đúng, cậu sợ ảnh hưởng đến việc học.
Nhưng tớ đợi đến hè năm , Trương Hiểu Tường lại nói, cậu phải thử thách tớ, sợ tớ về sau sẽ không về nước nữa, nếu như tốt nghiệp đại học xong tớ vẫn muốn liên lạc với cậu thì cậu cũng sẽ liên lạc với tớ.
Năm , cuối cùng tớ cũng về nước, Trương Hiểu Tường lúc này lại nói, cô ấy mất liên lạc với cậu, cô ấy cũng không tìm thấy cậu đâu.
Mẹ nó thế này không phải quá vớ vẩn sao."
Nói đến đây, Nguỵ Thanh Việt vừa tự giễu mình lại cười bất lực: "Đều lừa tớ? Tớ vốn dĩ vô cùng giận cậu, thật sự giận muốn điên lên, tớ thầm nghĩ, ông đây cứ như cảnh sát chìm trong 《Vô Gián Đạo》vậy, đã nói năm, năm qua lại thêm năm, có thôi đi không chứ."
Xem kìa, Nguỵ Thanh Việt nói những câu chửi thề không chút do dự trước mặt cô, anh trước giờ không phải người văn vẻ lịch sự gì, anh có tính xấu, cho dù mấy năm nay xã hội đã mài dũa anh trở nên linh lợi sắc sảo hơn chút.
Nhưng anh sớm đã xem Giang Độ thành người anh có thể nói mọi thứ, anh với cô chỉ có nỗi nhớ thôi sao?
Không phải, còn cả sự oán hận, trách cô là người tàn nhẫn.
Cậu đến chọc tức tớ, viết thư cho tớ, trong thư chia sẻ mọi điều, khéo léo nói bóng gió bảo tớ trời lạnh mặc thêm áo bảo tớ đừng bị những khó khăn cuộc đời đánh bại, có một cơ thể khoẻ mạnh mới có thể bắt đầu lại...!Từng nét chữ câu nói của cậu, tớ đều in kĩ trong lòng, tớ không phải người gỗ.
Cậu là người duy nhất quan tâm tớ có thể sẽ bị đánh hay không, Nguỵ Chấn Đông bây giờ không đánh được tớ nữa, nhưng cậu làm người không thể như thế, đã nói chúc phúc tớ một ngày mỗi phút mỗi giây đều giữ đúng lời hứa, còn cậu lại chơi trò biến mất?
Hoặc là đừng con mẹ nó đến chọc tớ, hoặc là chịu trách nhiệm hoàn toàn về tớ.
Ý nghĩ này đã tiếp sức Nguỵ Thanh Việt hết năm lại năm, bốn cái năm trôi qua, còn lâu hơn mười năm nằm vùng trong 《Vô Gian Đạo》.
Còn chưa tới được đâu, Nguỵ Thanh Việt đã khó chịu vặn vẹo rồi.
Này, tỉnh lại đi, Giang Độ còn chưa đồng ý yêu mày, đã nói sẽ nhiệt tình theo đuổi cơ mà? Anh nghe thấy một người đàn ông nhỏ đang gào thét trong lòng mình.
Bóng đen trên mặt đất tan dần, Nguỵ Thanh Việt đang định nói, thì nghe thấy tiếng "Xin lỗi" yếu ớt của Giang Độ.
Cô ấy khóc.
Cô không giải thích đó rốt cuộc cuộc là chuyện gì, dường như, chỉ biết khóc.
Vậy thì bỏ qua đi, Nguỵ Thanh Việt ngạc nhiên vì sao mình lại dễ tha thứ cho cô nhanh thế, anh chủ động nói: "Vừa rồi có phải tớ dữ quá không? Tớ không có ý muốn quát cậu."
Giang Độ lắc đầu, nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt.
"Hay là, tớ ôm cậu?" Trái tim Nguỵ Thanh Việt bị vò tới vò lui, trộn lẫn nước mắt, anh nói xong câu này liền bước tới ôm Giang Độ vào lòng, anh chưa từng ôm qua người con gái nào, cơ thể mềm mại, thơm tho, nhẹ nhàng kì diệu, vành tai Nguỵ Thanh Việt dần nóng lên, như lửa đốt.
Giang Độ áp mặt trong ngực anh, tim đập đến mang tai, áo trên vai cô rơi xuống một nửa, Nguỵ Thanh Việt dứt khoát nhấc lên che cho cô, ôm trọn hoàn toàn vẻ yếu ớt của cô, nơi cánh tay được duỗi ra, áo khoác nhăn thành cụm.
Thế giới tối om, cô lại ngửi thấy hương hoa lan khô trong mơ, Giang Độ nhắm mắt lại, hai tay siết chặt vạt áo anh, mũi tham lam như chú cún con, ngửi thật sâu mùi cơ thể anh.
Cô đã từng đến một ánh mắt cũng không dám nhìn anh, nhưng bây giờ, Nguỵ Thanh Việt đang ôm cô.
"Cậu từng ôm ai khác chưa?" Giọng Giang Độ vọng ra từ lớp áo, khẽ run lên cùng với cơ thể.
Hỏi xong, vùi đầu, hơi thở đều bị giấu nhẹm đi.
Nguỵ Thanh Việt cảm thấy trước ngực ươn ướt, dưới mắt anh là ánh đèn đường mờ ảo, giọng nói cũng yếu ớt: "Chưa từng, tớ chỉ ôm cậu."
Ngoại trừ Giang Độ, không ai xứng đáng để anh ôm vào lòng.
Lời bộc bạch thẳng thắn, Giang Độ nghe thấy rồi, cô cảm thấy nếu cô chết ngay giây sau cũng không có gì hối tiếc.
Đương nhiên, cô không muốn chết, tất nhiên là cô không muốn chết rồi, cô muốn cùng Nguỵ Thanh Việt yêu đương đàng hoàng, sau đó kết hôn, sau đó sinh con, sau đó mới biến thành ông bà già tóc bạc đầu, đến cuối cùng, vừa nghĩ đến cái chết, Giang Độ lại đau lòng bật khóc.
Cô không muốn lại chia xa Nguỵ Thanh Việt nữa, không được, cô phải chết trước, không không không, nếu như thế Nguỵ Thanh Việt sẽ lại cô đơn một mình.
"Nguỵ Thanh Việt," Giang Độ bị hương hoa quế ngào ngạt thổi tới, mùi hăng hắc nồng đậm, khiến cô run rẩy, cô ngẩng mặt lên, nhưng đôi mắt vẫn như trước không dám nhìn anh, chỉ có đôi lông mi rung rung, "Có thể cậu không biết, tớ có rất nhiều khuyết điểm, tớ ghét nói chuyện, không giỏi giao tiếp xã hội, không kiếm được nhiều tiền, rất dễ bị lạc khi ra ngoài, đến đây nhiều năm rồi nhưng vẫn ngồi nhầm tàu điện ngầm, cơm nấu không ngon, trong nhà chỉ có hai người già tuổi tác càng ngày càng lớn, cậu biết không? Lần trước đồng nghiệp tớ yêu một người bạn trai, nghe nói bố cô ấy đột quỵ, lập tức liền chia tay cô ấy...!Tuổi tớ cũng không nhỏ nữa, nhưng tuổi tác rồi sẽ tăng, IQ thì không, phổ thông bình thường, người như tớ trên đời có rất nhiều.
Tớ không phải bi quan, cũng không phải tự coi nhẹ mình, hiện tại chỉ là rất khách quan rất lí trí nói với cậu về bản thân mình, tớ muốn nói là," liền một hơi nói đến đây, Giang Độ ép bản thân nhìn vào mắt Nguỵ Thanh Việt, giống như chú cừu nhỏ buồn bã, "Cậu vẫn muốn cùng tớ yêu đương sao? Nếu như cậu hối hận, có thể thu lại lời nói, tớ có thể hiểu được tình huống cậu nông nổi đưa ra quyết định sai lầm."
Cô lại nhanh chóng cúi đầu.
"Bạn học "Viết hộ"," Nguỵ Thanh Việt giữ cằm cô, ngón tay di chuyển, dán vào khóe miệng Giang Độ, bóp hai má phồng lên, anh cau mày, "Nghe cậu nói vậy, điều kiện cậu quả thật không được tốt lắm, từng xem mắt chưa? Thôi bỏ đi, cậu có đi cũng như khúc gỗ vậy, cũng sắp vào tuổi "ế" rồi.
Nhưng mà cậu xem, thật trùng hợp, tính khí tớ kém, độc mồm độc miệng, lòng lang dạ sói, không thích nhận lòng tốt người khác, cũng vừa hay là một "người ế".
Ưu điểm duy nhất, chắc là có thể kiếm được ít tiền, nuôi mấy đứa cũng được, nếu cậu cảm thấy vẫn tiến tới được, tạm bợ chút?"
Giọng anh hài hước, nhưng ánh mắt chuyên tâm, dứt khoát nhìn thẳng vào mắt cô.
Nước mắt trên mặt Giang Độ còn chưa khô, nghe anh nói lúc thì khóc, lúc thì cười, cô không nhịn cười được, mũi chua xót, nhưng lại ngọt ngào như chú ong nhỏ sa vào biển hoa.
"Vậy được thôi, tớ nghĩ xong rồi." Cô chậm rãi nói, bởi vì bị anh bóp má, nên trông đáng yêu một cách buồn cười.
Nguỵ Thanh Việt nhìn cô thật kĩ, buông tay ra, lúc vừa cúi xuống liền bị tay của Giang Độ chặn lại, cô hoảng loạn vô cùng nói: "Cậu...!Cậu muốn làm gì?"
Nguỵ Thanh Việt không trả lời, anh đặt ngón tay lên đôi môi mấp máy, nghịch ngợm vài cái, rồi một tay đặt sau gáy Giang Độ, nghiêng đầu hôn lên môi cô..